Chương 235: Chương 235
Chương 235: Chương 235Chương 235: Chương 235
Tiểu Linh Lan giãm lên ghế chân thấp, tỉ mỉ đánh răng, cô bé nhớ kỹ lời mẹ nói, nếu như không đánh răng thật tốt, răng sẽ mọc sâu, cô sợ nhất là sâu.
Lê Sơ dựa vào cửa phòng tắm, ánh mắt thời khắc nhìn chăm chú con gái, cùng Từ Tử Khâm nói chuyện: "Tử Khâm, hôm nay đi thẩm mỹ viện đi."
Làm đẹp trước hôn lễ, để cho làn da đạt tới trạng thái tốt nhất, cũng có thể thả lỏng thể xác và tinh thần, đối với Từ Tử Khâm mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất.
Lê Sơ biết là Từ Tử Khâm cảm thấy hai mẹ con cô thật vất vả mới tới một chuyến, muốn cùng các cô đi chơi xung quanh một chút, chỉ là so với hôn lễ mà nói, những thứ này đều là chuyện không trọng yếu.
Cô không muốn bạn thân của mình phải hối tiếc trong đám cưới.
Tiểu Linh Lan nhổ ra một ngụm nước cuối cùng, từ trên ghế thấp đi xuống, dọn chén cùng bàn chải đánh răng tới trước mặt Lê Sơ, cô bé chớp mắt, một bộ cầu khen ngợi,'Mẹ, chải xong rồi."
"Bảo bối thật tuyệt."
Lê Sơ nhận lấy chén cất kỹ, lại xoắn khăn mặt rửa mặt cho con gái.
Ngoài cửa, Từ Tử Khâm do dự hồi lâu, thủy chung không có đáp lời.
Tối hôm qua cơ hồ không có đi vào giấc ngủ, tỉnh thần của cô quả thật kém tới cực điểm, cho dù cố gắng chống đỡ bồi Linh Lan chơi, đại khái cũng sẽ không yên lòng.
Lê Sơ nắm bàn tay nhỏ bé của Linh Lan đi ra ngoài, chỉ thấy Từ Tử Khâm ngồi ở trên sô pha ngũ quan rối rắm. "Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi thẩm mỹ viện."
Lê Sơ trực tiếp giúp cô quyết định, cứ như vậy để cô xoắn xuýt, chỉ sợ đến giữa trưa cũng không có quyết định.
Từ Tử Khâm đứng dậy đi tới trước mặt Linh Lan, ngồi xổm xuống đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của tiểu cô nương,'Được rồi, chỉ là ủy khuất bảo bối của chúng ta."
Tiểu Linh Lan không hiểu người lớn đang nói cái gì, chỉ là im lặng lắng nghe.
Từ Tử Khâm: "Sơ Sơ, cậu mang Linh Lan đi ăn điểm tâm, phiếu ăn sáng đặt ở trên ngăn tủ trước cửa, lúc đi nhớ lấy nha."
Lê Sơ ngẩn người, hỏi: "Cậu không đi sao?"
"Không có khẩu vị gì, mình ở chỗ này nằm một hồi, chờ các cậu trở về."
Từ Tử Khâm lười nhác trả lời, giọng nói cũng hữu khí vô lực.
Lê Sơ không cưỡng cầu nữa, mang theo con gái thay quần áo, đi đến cửa ra vào cầm lấy phiếu ăn sáng, cô xoay người nhìn về phía bạn tốt nằm trên sô pha, hỏi một câu: "Mình đóng gói chút đồ cho cậu ăn được không?”
Từ Tử Khâm vẫn nằm như trước, chỉ vươn tay vẫy vẫy: "Không cần không cần."
Lê Sơ bất đắc dĩ lắc đầu đẩy cửa phòng ra.
Trong nháy mắt cửa phòng khép lại, cửa phòng bên cạnh mở khóa, trái tim Lê Sơ mất tự nhiên rung động theo, như là một cây búa nhỏ gõ vào tim cô, rầm một tiếng vang vọng ốc tai cô.
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, suy nghĩ của Lê Sơ thoáng hoảng hốt. Đúng như cô đoán, Hạ Minh Châu ở ngay bên cạnh cô.
Chỉ là cô không nghĩ tới lại trùng hợp gặp được anh đồng thời ra cửa như vậy.
Lê Sơ dừng bước, mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng học trưởng."
Trong mắt Hạ Minh Châu hiện lên một tia kinh ngạc, cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Lê Sơ.
Chẳng qua trong nháy mắt, anh lập tức thu hồi cảm xúc, ôn hòa đáp lại: "Chào buổi sáng."
Ánh mắt hạ xuống, anh nhìn thấy cô bé đang nắm tay trái Lê Sơ.
Tiểu cô nương hai ba tuổi, mặc váy bồng xòe màu hồng nhạt, tóc đen nhánh xõa tung, cực kỳ giống tiểu công chúa trong truyện cổ tích.
Cô bé con ngửa cổ, đôi mắt to tròn không chớp nhìn anh, tuyệt không nhận người lạ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt giống Lê Sơ bốn năm phần kia, trong lòng Hạ Minh Châu bỗng trào lên một cảm giác chua xót, giống như có cái gì đó nghẹn lại trong cổ họng anh, khiến anh ngay cả phát ra âm thanh cũng có chút gian nan,'Đây là con gái của em sao?”
Anh thầm tự giêu mình biết rõ còn cố hỏi, năm đó lúc anh rời đi, Lê Sơ cũng đã sắp lâm bồn, đứa bé có tướng mạo tương tự trước mắt này, ngoại trừ là đứa bé của Lê Sơ, làm sao còn có khả năng thứ hai.