Chương 236: Chương 236
Chương 236: Chương 236Chương 236: Chương 236
Lê Sơ vươn đầu ngón tay gạt tóc rơi lả tả ra sau tai, thản nhiên nói: "Ừm, đây là con gái em."
Bóp bàn tay nhỏ bé của con gái, Lê Sơ ra hiệu: "Linh Lan, chào chú đi."
Tiểu Linh Lan miệng ngọt gọi một tiếng: "Chào chú."
Tiểu Linh Lan không hề e ngại người chú xa lạ này, chỉ cảm thấy bộ dạng anh rất đẹp, cũng đẹp như chú Phó đã gặp trước đó.
Tiểu Linh Lan lúc nói chuyện giọng nói mềm mại, đâm vào tim người ta, làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Hạ Minh Châu cúi người ghé sát vào Tiểu Linh Lan, cười đáp lại: "Chú gọi là Hạ Minh Châu."
Tiểu Linh Lan cũng không nhận ra ba chữ này, cô bé chỉ trích xuất được tin tức quan trọng, đó chính là chú này họ Hạ, mẹ đã nói với cô bé, trong tên thì chữ đầu tiên chính là họ, cô nhớ rất rõ.
"Chú Hạ." Tiểu Linh Lan lại ngọt ngào gọi một tiếng.
Sắc mặt Hạ Minh Châu càng lúc càng nhu hòa, ánh mắt ôn nhu như nước tràn ra"Xin chào, Tiểu Linh Lan."
"Chú muốn cùng chúng ta ăn điểm tâm không?"
Tiểu Linh Lan xuất phát từ thích nên mời mọc.
Vẻ mặt Lê Sơ trở nên cứng ngắc, cô xin lỗi nhìn thoáng qua Hạ Minh Châu, mất tự nhiên nói với con gái: "Chú có lẽ có chuyện khác bận rồi, chúng ta không thể quấy rầy người khác đúng không?"
Tiểu Linh Lan thất lạc bĩu môi, chỉ là lời mẹ nói đều đúng, cô bé đành phải gật đầu "Được rồi, con không quấy rầy chú nữa."
"Linh Lan thật ngoan.
Lê Sơ thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cũng thả lỏng theo.
Giữa cô và Hạ Minh Châu tốt nhất không nên có bất kỳ liên hệ nào, ngay cả gặp mặt cũng không cần, như vậy đối với nhau đều tốt.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, Hạ Minh Châu đã đồng ý.
"Không quấy râầy, anh cũng muốn đi ăn sáng, nếu tiện thì có thể đi cùng."
Hạ Minh Châu đứng thẳng người, đôi mắt mỉm cười nhìn Lê Sơ, hỏi: "Tiểu Sơ, có tiện không?”
Anh đã sớm ăn xong bữa sáng, trở về phòng chẳng qua là thay quần áo đến công ty, nhưng giờ khắc này, anh lại muốn cùng cô ăn thêm một lần nữa.
Kỳ thật anh biết rõ, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô thêm một lát, bữa sáng chẳng qua là một cái cớ rất tốt mà thôi.
Lê Sơ mím môi, gật đầu sau đó kéo ra một nụ cười mất tự nhiên, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Thuận tiện."
Nhà hàng mở ở đó, ai cũng có thể đi qua, cô có tư cách gì nói không tiện bảo anh đừng đi.
Lê Sơ dắt con gái, đi cùng một chỗ với Hạ Minh Châu, có lẽ là bộ dáng quá mức nổi bật khiến cho rất nhiều người chú ý, lúc tiến vào nhà hàng, có không ít khách trọ đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Lúc Lê Sơ mang thức ăn cho con gái, nghe thấy cô gái phía sau nhỏ giọng cảm khái: "Một nhà ba người này nhan sắc cũng quá cao đi."
Lê Sơ xoay người nhìn cô gái kia, kiên nhẫn giải thích: "Tôi và vị tiên sinh kia chỉ là bạn bè bình thường, không phải như cô nghĩ." Nữ sinh bởi vì mình nghị luận về đối phương lại bị phát hiện thì sắc mặt có chút xấu hổ, lập tức liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nên suy đoán lung tung."
Nữ sinh cẩn thận đánh giá người đàn ông phía trước, thấy anh tướng mạo tuấn mỹ, khí chất nho nhã, trong lúc nhất thời không tự chủ được động tâm, cô xấu hổ hỏi: "Vị tiên sinh kia có bạn gái sao?"
Lê Sơ ngẩn người: "Hẳn là không có."
Hạ Minh Châu cầm một chén canh ngân nhĩ nhỏ, xoay người muốn đưa cho Lê Sơ, nghe được đối thoại của các cô không sai một chữ.
Anh cất bước tiến lên, đặt bát lên khay Lê Sơ, mỉm cười nói: "Em thích ăn canh ngân nhĩ.”
Động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Nữ sinh muốn đến gần lập tức lập tức hiểu được, vị tiên sinh này rõ ràng chính là thích cô gái trước mắt, nếu không làm sao ngay cả khẩu vị của cô cũng hiểu rõ như thế.
Nữ sinh có chút thất vọng, chỉ là cô cũng không oán hận, dù sao cô gái trước mắt này thật sự quá mức xinh đẹp, ngũ quan hay dáng người đều không thể bắt bẻ, nhiều một phần thì yêu diễm, ít một phần thì nhạt nhão, ước chừng là thời điểm Nữ Oa tạo ra cô đều thiên vị vài phần, mới để cho cô gái này hoàn mỹ như vậy.