Chương 240: Chương 240
Chương 240: Chương 240Chương 240: Chương 240
Anh dừng một chút, khuôn mặt nhã nhặn nho nhã lạnh xuống,Xin anh tránh xa cô ấy một chút."
Phó Tự Trì cười nhạo một tiếng, chậm rãi nhấc mí mắt lên, nhìn người đối diện như đang đùa,'Cậu lấy thân phận gì mà nói những lời như vậy với tôi?"
Anh đang giễu cợt Hạ Minh Châu.
"Vị hôn phu trước? Học trưởng?" Anh cố ý nhấn mạnh chữ "trước" này.
Phó Tự Trì từ trước đến nay biết rõ nhất làm sao để bắt được điểm đau của đối phương, cùng với hung hăng xuống tay ở điểm chết đó, không cho đối phương cơ hội phản kích.
Nhưng Hạ Minh Châu sớm đã không phải là người ôn hòa vô hại đến yếu đuối vô lực trong quá khứ, ở nước ngoài ba năm nay, cuộc sống cô độc gian khổ đã mài mòn góc cạnh của anh, làm cho anh hiểu được một người đàm phán đủ tư cách nhất định phải có khả năng không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
Anh đón nhận ánh mắt của đối phương, một tấc cũng không nhượng bộ, Thân phận gì không quan trọng, quan trọng là ý nguyện của Tiểu Sơ phải không?”
Trong con ngươi sâu thẳm của Phó Tự Trì tối tăm không rõ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đùi, hỏi ngược lại: 'Cho nên?"
Tâm mắt Hạ Minh Châu hơi dời lên, nếu như đánh giá vật phẩm/'So với ngài, tôi có đủ tư cách hơn."
Lời nói của anh thành công chọc giận người đàn ông tùy ý ngồi đối diện. Sự tức giận dâng lên từ đáy lòng Phó Tự Trì, mày kiếm nhíu chặt như mực đậm, đôi mắt nham hiểm nham hiểm như rắn độc, khi nhìn vê phía Hạ Minh Châu giống như muốn xé nát anh.
Khóe miệng mang ý cười càng lạnh bạc, anh cắn răng, sắc mặt âm ngoan nói: "Chỉ bằng cậu cũng xứng so sánh với tôi?"
"Có xứng hay không, tôi và anh nói không tính." Hạ Minh Châu thản nhiên đáp lại, "Thật ra anh hiểu rõ hơn tôi, Tiểu Sơ thật sự vô cùng chán ghét anh, nếu anh thật sự quan tâm cô ấy, nên tránh xa cô ấy một chút."
"Tôi rời xa Sơ Sơ để cậu thuận lý thành chương ở bên cô ấy?"
Trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Tự Trì lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, cười một tiếng: "Trước kia không phát hiện cậu giỏi tính toán như vậy."
Hạ Minh Châu bưng ly gốm sứ trên bàn lên, nhấp một ngụm cà phê màu nâu đậm, vị chua chát lan tràn trong miệng anh, lại khiến cho tinh thần anh càng thêm tỉnh táo.
Anh đặt cà phê xuống, ngón tay vuốt ve thành cốc, ánh mắt dừng lại trên mặt nước gợn sóng, thật lâu sau, anh bình tĩnh hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh quang niinh lỗi lạc?"
Nhiệt độ lạnh lẽo của thành cốc truyền vào đầu ngón tay anh, những hạt châu lạnh mịn như nước mưa rơi xuống dọc theo miệng cốc, ang mím môi, tiếp tục nói: 'Lúc trước không phải anh thừa dịp nhà dột mà vào, cướp đi cô ấy từ bên cạnh tôi sao?"
Giọng nói của Hạ Minh Châu cực kỳ áp lực, làm cho người ta có thể nghe ra trong lời nói của anh bao hàm vô hạn đau khổ.
Anh ngước mắt lên, cả người khí thế hẳn lên, từng câu từng chữ như dùng dao khắc dấu khắc lên tim Phó Tự Trì,'Tôi sẽ không để anh có cơ hội làm tổn thương cô ấy nữa."
Nói xong anh đứng lên, ghế dựa phía sau bị đẩy ra, anh cẩn thận cài cúc áo tây trang trên người, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép, nói: "Phó tổng, tôi ăn xong rồi, ngài dùng từ từ."
Phó Tự Trì nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Minh Châu, khớp ngón tay dân dân nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đôi mắt đỏ tươi giống như khát máu, gắt gao áp chế cơn giận dữ mãnh liệt.
Sau khi Lê Sơ trở lại phòng, không có cùng Từ Tử Khâm đề cập tới chuyện phát sinh vừa rồi, nhưng ánh mắt cô mơ hồ bất định, bộ dáng tâm trạng không yên vẫn làm cho Từ Tử Khâm phát hiện.
Từ Tử Khâm một bên trêu đùa Tiểu Linh Lan, một bên nhìn về phía Lê Sơ, quan tâm nói: "Làm sao vậy? Từ sau khi trở về, cậu vẫn không yên lòng."
Đáy mắt Lê Sơ thoáng hoảng loạn, cô cố gắng che giấu tâm tư, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không sao, cậu đừng nghĩ nhiều."