Chương 241: Chương 241
Chương 241: Chương 241Chương 241: Chương 241
Tiểu Linh Lan nhìn Lê Sơ lại nhìn Từ Tử Khâm, vẻ mặt ngây thơ thay Lê Sơ trả lời: "Mẹ vừa rồi lãng phí đồ ăn, là chú giúp mẹ ăn hết."
"Chú?" Từ Tử Khâm nghi hoặc không hiểu, cô cúi đầu nhìn tiểu Linh Lan trong lòng, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Tiểu Linh Lan, là chú nào vậy?"
Trái tim Lê Sơ thoáng treo lơ lửng.
Cô cũng không muốn cho Từ Tử Khâm biết cô vừa mới gặp Phó Tự Trì.
Từ Tử Khâm bởi vì cô mà thống hận Phó Tự Trì đến cực điểm, nhưng Phó Tự Trì lại là bạn tốt của Thời Doanh, cô lo lắng Tử Khâm sẽ trách tội Thời Doanh, tổn thương tình cảm vợ chồng bọn họ.
Tiểu Linh Lan suy nghĩ một chút, kéo theo âm cuối nói: "Chính là chú rất đẹp trai."
Cô đã không nhớ nổi là chú nào, đành phải trả lời không rõ ràng.
"Chú rất đẹp trai?" Từ Tử Khâm lặp lại lời Tiểu Linh Lan, sau đó ánh mắt sáng lên, tiến đến bên tai Lê Sơ, nhỏ giọng hỏi: "Có phải học trưởng hay không?”
Lê Sơ không trực tiếp phủ nhận, cô cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta mau ra ngoài đi."
Từ Tử Khâm cười ranh mãnh, cố ý dùng ngữ khí âm dương quái khí nói: "Được rồi, chuyện của cậu hiện tại mình không quản được."
Lê Sơ bất đắc dĩ liếc cô một cái.
Từ Tử Khâm lập tức đầu hàng,'Được rồi được rồi, mình không trêu ghẹo cậu nữa." Cô thu hồi nụ cười trên mặt, đứng đắn nói: "Nói thật, thật ra học trưởng rất tốt, đối với cậu cũng thật lòng, nếu cậu không ngại thì vứt bỏ tất cả quá khứ, cùng anh ấy bắt đầu lại từ đầu."
Dừng lại vài giây sau, Từ Tử Khâm lại bổ sung một câu: "Con người chung quy phải nhìn về phía trước không phải sao?"
Lê Sơ cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, cười điềm đạm.
Đau xót một khi lưu lại, rốt cuộc vẫn xóa không đi, không suy nghĩ lại không phải bởi vì quên lãng, mà là không dám đụng vào.
Giữa cô và Hạ Minh Châu không chỉ là một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà đau xót của cô, còn có nguyên nhân khác.
Anh cần gì phải vì cô mà chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác, điều này đối với anh cũng không công bằng.
Từ Tử Khâm thấy Lê Sơ không nói gì, cũng thức thời không có tiếp tục khuyên bảo.
Dù sao hiện tại người Lê Sơ đang ở chỗ này, có thể đả động cô hay không thì phải xem bản lĩnh của Hạ Minh Châu, nếu tự anh không làm được thì người bên ngoài có hỗ trợ thế nào cũng vô dụng. ...
Lê mề ra cửa đã tới gần mười giờ sáng, Từ Tử Khâm gọi điện thoại hẹn trước cho thẩm mỹ viện bên kia, lại được thông báo buổi sáng không có chuyên viên rảnh rỗi, bất đắc dĩ đành phải hẹn trước thời gian buổi chiều.
Cũng đã ra cửa, trở về khách sạn thật sự rất phiền toái, sau khi Từ Tử Khâm trưng cầu ý kiến của Lê Sơ, lập tức lái xe đến trung tâm mua sắm gần nhất.
Lúc đi dạo đến khu quần áo trẻ em, Từ Tử Khâm chọn rất nhiều váy công chúa, giống như là thay trang phục cho búp bê Barbie, từng món từng món dỗ Tiểu Linh Lan đi thay, mỗi lần thay một món, trái tim của cô lập tức nhịn không được hòa tan một lần.
Cuối cùng cô không để ý Lê Sơ ngăn cản, bảo nhân viên bán hàng bọc toàn bộ quần áo Tiểu Linh Lan mặc lại, tuyệt không đau lòng dùng thẻ của Thời Doanh quẹt chừng mười vạn.
Khi Lê Sơ nhìn thấy hóa đơn, trái tim bất giác co rúm lại.
Cũng tốn quá nhiều tiền rồi.
Cô biết Từ Tử Khâm đã thăng chức làm luật sư, thu nhập đã sớm xưa đâu bằng nay, nhưng mười vạn cũng không phải là con số nhỏ, người bình thường một năm thu nhập cũng chưa chắc nhiều như vậy.
Từ Tử Khâm thoáng nhìn thấy kinh hoảng trong mắt Lê Sơ, cười trấn an: "Đây tính là cái gì, Thời Doanh là cha nuôi của Tiểu Linh Lan, quẹt thẻ của anh ấy mua cho bảo bối vài bộ quần áo không phải theo lý thường phải làm sao, cậu cứ yên tâm đi.
Nói xong, Từ Tử Khâm cầm điện thoại di động mở wechat của Thời Doanh, gửi tin nhắn qua.