Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242: Chương 242

Chương 242: Chương 242 Chương 242: Chương 242Chương 242: Chương 242

[ Vừa rồi quẹt thẻ của anh mua cho Tiểu Linh Lan mấy bộ quần áo, coi như là quà cha nuôi mua cho con gái. |

Thời Doanh đang ở trong văn phòng tiếp đãi bạn tốt Phó Tự Trì của anh.

Sắc mặt Phó Tự Trì âm trầm, rõ ràng là trong lòng không thoải mái.

Anh rót một ly nước nóng đưa cho đối phương, hơi đồng tình nói: 'Uống chút nước ấm làm ấm lòng."

Phó Tự Trì lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, không chạm vào cốc nước nóng kia.

Thời Doanh cười mỉa, ngồi xuống sô pha đối diện Phó Tự Trì, di động đột nhiên phát ra một tiếng nhắc nhở.

Anh mở wechat, thấy được tin nhắn Từ Tử Khâm gửi cho anh.

Sắc mặt lúc sáng lúc tối, rắc rối phức tạp.

Xưng hô mà bạn tốt của anh cầu mà không được xưng hô, anh lại dễ dàng đạt được.

Nghĩ đến Tiểu Linh Lan ngọt ngào gọi anh là cha nuôi, trái tim Thời Doanh trong nháy mắt mềm nhũn, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.

Phó Tự Trì quét mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: "Tin tức gì đáng để cậu vui vẻ như vậy."

Thời Doanh tiến đến trước mặt Phó Tự Trì, đưa di động cho anh, khoe khoang trả lời: "Mua quà cho con gái nuôi."

Tầm mắt Phó Tự Trì dừng lại trên màn hình di động, ánh mắt trâm xuống. "Cha nuôi?" Anh không xác định ngước mắt nhìn Thời Doanh, hỏi,'Cậu sao?"

"Ừ" Thời Doanh kiêu ngạo thể hiện thân phận của mình/Vợ tôi là mẹ nuôi của đứa bé, tôi đương nhiên là cha nuôi rồi."

Ánh mắt Phó Tự Trì chớp động, lộ ra thần sắc phức tạp khó có thể nói thành lời, đôi mắt càng thâm thúy, giống như vực sâu muốn nuốt chửng tất cả.

Ngực nặng nêề giống như đè lên tảng đá lớn, khiến anh có chút không thở nổi, cổ họng cũng bị nghẹn lại, ngay cả phát ra âm thanh cũng hơi gian nan,'Bao nhiêu tiên?"

Thời Doanh ngẩn người, không kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Phó Tự Trì, Cái gì?"

Phó Tự Trì lặp lại một lần nữa, giọng có phần khàn khàn/"Mua quà tốn bao nhiêu tiền?"

"Không có bao nhiêu đâu."

Thời Doanh vừa nói vừa mở tin nhắn tiêu dùng.

Mười mấy tin nhắn oanh tạc hộp tin nhắn của anh, mỗi lần mở một tin đều là tiêu phí mấy vạn đồng.

Trước sau cộng lại đại khái hơn hai mươi vạn.

Ừm, quả thật không nhiều lắm.

Trước kia tổ chức đánh bài, một đêm thắng thua mấy trăm vạn cũng bình thường, hai mươi vạn đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là tiền tiêu vặt.

Lúc anh chuẩn bị tắt điện thoại di động, lại có một tin nhắn truyền tới, Thời Doanh mở ra vừa nhìn, tin nhắn trên biểu hiện chuyển khoản một trăm vạn.

Từ người đàn ông ngồi đối diện anh.

Thời Doanh mượn khóe mắt, chăm chú nhìn qua, anh nuốt nuốt yết hầu, sắp xếp từ ngữ, Số tiên này là?"

"Quà. Phó Tự Trì ung dung nói, Coi như tôi mua.”

Trầm mặc vài giây sau, Thời Doanh há miệng, vẫn nuốt lời cự tuyệt xuống, sửa miệng nói: "Được, coi như cậu mua."

Anh nhìn bạn tốt, bất đắc dĩ thở dài, chỉ cảm thấy người trước mắt có một chút đáng thương.

Chỉ là có câu nói rất đúng, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Ngẫm lại cách làm lúc trước của bạn tốt, quả thật đáng hận.

Hiện tại rơi vào hoàn cảnh này, cũng là báo ứng của anh.

Nói thế nào Phó Tự Trì cũng là người anh em mà anh chơi cùng từ nhỏ đến lớn, lúc này hắn cũng không thể bỏ đá xuống giếng, nhưng Tử Khâm bên kia anh cũng không thể ăn ngay nói thật là do Phó Tự Trì bỏ tiền ra, nếu không ngày lành của anh coi như chấm dứt.

Bị kẹt ở giữa thật khó.

Trở lại giao diện wechat, Thời Doanh trả lời tin nhắn cho Từ Tử Khâm, [ Bà xã, mua nhiều cho con gái nuôi một chút, chúng ta không thiếu tiền. ]

Không bao lâu, Từ Tử Khâm lập tức phát sticker.

Bà xã: [ Xoẹt nổ thẻ của anh. ipg ]

Quẹt nổ thì nổ đi, dù sao cũng có Phó Tự Trì, anh lo lắng cái gì.

Nghĩ như vậy, Thời Doanh nhất thời tinh thân sảng khoái, tiêu tiền của Phó Tự Trì, lại dùng danh nghĩa của anh, buôn bán này kiếm lời ổn định không bồi thường.

Từ Tử Khâm sau khi nhận được tin nhắn của Thời Doanh thì quẹt thẻ càng không kiêng nể gì, không chỉ mua cho Tiểu Linh Lan, cũng mua cho Lê Sơ rất nhiều, sau bữa trưa, cô cũng không ngừng nghỉ, ước chừng là áp lực tương đối lớn, lại lôi kéo Lê Sơ vì trả thù mà tiêu phí, thẳng đến khi mệt mỏi ngay cả đường cũng đi không nổi, cô mới chưa nguyện ý ngừng lại.
Bình Luận (0)
Comment