Chương 244: Chương 244
Chương 244: Chương 244Chương 244: Chương 244
Thời Doanh nhìn quanh mỉm cười nói. Anh nhìn chỗ trống bên cạnh Từ Tử Khâm chất đầy túi giấy lớn nhỏ, lúc này mới hiểu được là gọi anh tới đây làm người chứa đồ.
Không có chỗ ngồi, anh dứt khoát đứng ở một bên nói chuyện,'Hơn nửa năm không gặp, Tiểu Linh Lan lại cao lên rồi." Tiểu Linh Lan vươn hai tay về phía Thời Doanh, muốn anh ôm một cái,'Cha nuôi."
Thời Doanh không cần nghĩ ngợi ôm Tiểu Linh Lan lên, thân mật dán lên mặt cô bé, hỏi: "Bảo bối có nhớ cha nuôi không?”
Tiểu Linh Lan gật đầu "Cha nuôi khi nào thì dẫn con đi công viên trò chơi?"
Thời Doanh chần chờ vài giây, đột nhiên nhớ tới lần trước lúc đi thăm Linh Lan đã đáp ứng chờ cô bé đến Lạc Thành sẽ muốn dẫn cô bé đi chơi công viên giải trí, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Nhóc tỳ kia đâu phải nhớ anh, rõ ràng là muốn đi công viên trò chơi chơi.
"Chờ cha nuôi và mẹ nuôi kết thúc hôn lễ sẽ dẫn con đi được không?” Thời Doanh nhẹ giọng dỗ dành cô nhóc kia.
Tiểu Linh Lan chớp đôi mắt trong suốt, dùng sức gật đầu "Được."
Hình như là sợ Thời Doanh không giữ lời hứa, cô vươn bàn tay nhỏ bé ra, muốn ngoắc tay với anh "Người lớn không thể lừa trẻ em đâu nha."
Thời Doanh bị nhóc tỳ chọc cho buồn cười,'Cha nuôi khẳng định không lừa con, nếu lừa con, cha nuôi lập tức biến thành chó con."
Trong mắt Tiểu Linh Lan, biến thành chó con là trừng phạt nghiêm trọng nhất, lúc này cô mới tin tưởng cha nuôi không có lừa cô. Nhẹ nhàng hôn lên má Thời Doanh một cái, Tiểu Linh Lan mềm mại hoan hô: "Cha nuôi là tốt nhất."
Từ Tử Khâm đột nhiên ghen ty: "Bảo bối vừa rồi còn nói mẹ nuôi là tốt nhất, hiện tại lập tức đổi thành người khác?"
Thời Doanh kiêu ngạo nhướng lông mày, mừng rỡ tới độ hai mắt đều híp lại. Từ Tử Khâm trừng anh một cái, tức giận nói: 'Mau cầm đồ rời đi."
Vừa nói vừa đứng lên xách túi giấy bên cạnh lên, đưa tới trước mặt Thời Doanh, ý bảo anh nhận lấy rồi nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt Thời Doanh trong nháy mắt trở nên ủy khuất/Ngay cả ly nước cũng không cho anh uống hả?"
"Anh tự mình đi trước quầy đóng gói mang về uống, lát nữa tụi em còn phải đi thẩm mỹ viện, thời gian không còn kịp rồi." Liên tục thúc giục. Thời Doanh lưu luyến không rời đặt Tiểu Linh Lan trong ngực trở lại chỗ ngồi, tiếp nhận túi Từ Tử Khâm đưa tới, anh tò mò liếc vài lần nhưng không dám lật loạn.
"Vậy anh về trước."
Nói xong, ánh mắt Thời Doanh dừng lại trên mặt Lê Sơ, ánh mắt trong nháy mắt trở nên rắc rối phức tạp. Anh bỗng nhiên nhận ra một tâm mắt đang nhìn chằm chằm về phía này, ngay cả đoán cũng không cần đoán, anh cũng biết là người trong xe đang nhìn trộm.
Lê Sơ thấy bộ dáng Thời Doanh muốn nói lại thôi, không khỏi nghi hoặc, Thời tiên sinh là có chuyện muốn nói với tôi sao?" Thời Doanh phục hồi tỉnh thần lại,A? Không có không có."
Từ Tử Khâm đánh giá anh, ánh mắt rùng mình, chất vấn: "Tại sao em cảm giác anh hôm nay có điểm kỳ quái, nói đi, có phải anh làm chuyện gì không tốt hay không?" Từ Tử Khâm cùng Thời Doanh, tính toán tỉ mỉ thì quen biết hơn ba năm, ở cùng một chỗ gần hai năm, hiểu rõ lẫn nhau. Huống hồ Từ Tử Khâm thân là luật sư, thường ngày giao tiếp cùng đủ các loại người, đã sớm luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, hành động của Thời Doanh làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của cô.
Sau lưng Thời Doanh lạnh đến tê dại, anh kiên trì giảo biện: "Không có việc gì, thật sự không có việc gì, anh có thể làm chuyện không tốt gì."
Từ Tử Khâm còn có thể không hiểu anh, biểu hiện thất kinh như vậy, tuyệt đối là giãm phải sấm sét của cô.
Giới hạn của cô đơn giản là— Từ Tử Khâm nắm chặt cổ tay Thời Doanh, mang anh đi,'Sơ Sơ, cậu đút cho Linh Lan một chút đồ ngọt, mình đưa Thời Doanh ra ngoài."
Lê Sơ sững sờ nhìn bọn họ rời đi, thân ảnh biến mất trong tâm mắt cô mới thu hồi ánh mắt, đút cho con gái mấy ngụm sữa.