Chương 246: Chương 246
Chương 246: Chương 246Chương 246: Chương 246
Biểu tình Thời Doanh chân thành, ngôn ngữ khẩn thiết, thoáng đả động Từ Tử Khâm,Thật sao?","Thật." Thời Doanh vội đáp lại.
Thấy sắc mặt Từ Tử Khâm âm trầm, Thời Doanh hạ giọng dỗ: "Bà xã, em đừng nóng giận, hiện tại anh lập tức mang cậu ấy rời đi, em và Lê Sơ chơi thật vui, tất cả tiêu phí anh trả."
Từ Tử Khâm hất tay Thời Doanh ra, mang theo giọng điệu phiên não mở miệng: "Đi mau đi, vê sau không được như vậy nữa."
"Anh khẳng định sẽ không giúp cậu ấy, cho dù A Tự quỳ xuống cầu xin anh, anh cũng không giúp nữa."
Thời Doanh biểu lộ chân tâm, hận không thể móc tim của mình ra cho Từ Tử Khâm xác nhận."Cái này còn kém không nhiều lắm."
Sắc mặt Từ Tử Khâm hòa hoãn rất nhiều, đôi mày cau lại bởi vì tức giận cũng mở ra. Cô nhìn chằm chằm Thời Doanh ngồi lên xe, xe khởi động rời đi, Từ Tử Khâm mới xoay người trở lại trong quán cà phê.
Cô thấy đuôi mắt Lê Sơ phiếm hồng, tim lập tức thắt lại. Chẳng lẽ Lê Sơ biết Phó Tự Trì đã tới sao?
"Sơ Sơ, sao vậy?" Lê Sơ rút mấy tờ khăn giấy, lau nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, khàn giọng nói: "Không sao, vừa rồi bị sặc cà phê."
Trái tim treo lơ lửng của Từ Tử Khâm buông lỏng, hô hấp cũng khôi phục thông thuận/Vậy cậu uống chậm một chút."
Không phát hiện Phó Tự Trì là tốt rồi. Ba năm Lê Sơ rời khỏi Phó Tự Thì, tỉnh thân tốt hơn một chút, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn rất nhiều, cô thật sự vui mừng cho Lê Sơ, nhưng cũng đau lòng vì những cực khổ mà cô ấy đã phải chịu đựng trong quá khứ.
Lần này, cô nói gì cũng sẽ không để Phó Tự Trì có cơ hội làm tổn thương Lê Sơ nữa. Hai tay Lê Sơ nắm chặt ly, đôi mắt rũ xuống, tim đập thình thịch như búa đánh trống.
Vừa rồi cô nhìn thấy Thời Doanh mở cửa xe phụ lái, bởi vậy, cô càng tin tưởng thân phận người trong xe.
Có thể để Thời Doanh ngồi ở ghế lái phụ mà không phải ghế sau, nhất định là người xứng đôi với thân phận của anh. Căn bản không cần suy nghĩ nhiều, đáp án sẽ chỉ là duy nhất một người. Ánh mắt nóng rực kia cũng chỉ có thể là của anh.
Tại sao anh cứ âm hồn bất tán như vậy, cô rõ ràng cũng đã trốn tránh anh hết sức.
"Sơ Sơ, đang suy nghĩ cái gì vậy?" Từ Tử Khâm hỏi kéo tinh thần Lê Sơ trở về, cô vén mắt nghênh đón tâm mắt bạn tốt, khóe môi cong lên một nụ cười điềm đạm/'Đang suy nghĩ hôn lễ ngày mai, cậu mặc áo cưới nhất định rất đẹp.'
Từ Tử Khâm ngượng ngùng hé miệng cười, trong mắt cũng nhiều hơn vài phần nhu tình. Thời đại học, lúc ban đêm nói chuyện trong ký túc xá có nhắc tới tổ chức hôn lễ, sau khi mọi người nói xong, duy chỉ có Lê Sơ không lên tiếng, Từ Tử Khâm tò mò hỏi cô muốn hôn lễ như thế nào, Lê Sơ lại chỉ nói chưa từng nghĩ tới. Khi đó cô vì học phí mà bôn ba nhiều việc, vì sinh hoạt phí mà lo lắng, làm sao có tâm tư suy nghĩ những thứ này.
Sau đó, khi cô yêu Phó Tự Trì, nghĩ tới hôn lễ với anh, không cần long trọng, đơn giản ấm áp là được rồi. Khi giấc mơ bị xé nát, Lê Sơ hoàn toàn tỉnh táo lại, không dám ôm hy vọng gì vào tình cảm nữa. Gặp được Hạ Minh Châu là may mắn của cô, cũng là bất hạnh của anh. Vết thương của cô được Hạ Minh Châu dịu dàng khép lại từng chút một, nhưng cô lại không thể yêu một người nhiệt liệt như trước nữa.
Lê Sơ thử tiếp nhận đối phương từng chút một, ngay khi cô muốn hoàn toàn mở rộng nội tâm, chạy về phía hạnh phúc, lại một lần nữa rơi xuống đám mây, ngã đến tan xương nát thịt.
Đến bây giờ, cô đã không dám yêu cầu xa vời gì nữa. Có thể nhìn thấy bạn tốt có được hạnh phúc, cô cũng vui mừng từ đáy lòng."Tử Khâm”"
Lê Sơ gọi tên bạn tốt, cô gần từng chữ tràn đầy chân thành,'Cậu nhất định phải hạnh phúc."
Từ Tử Khâm sửng sốt một lát, hốc mắt hơi chua xót,'Mình sẽ."