Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254: Chương 254

Chương 254: Chương 254 Chương 254: Chương 254Chương 254: Chương 254

Ánh mắt sắc bén như ngạo ưng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người trước mắt. Ánh mắt Giang Tự Xuyên thản nhiên đón tiếp, đáp lại: "Biết, chị ấy là bạn của chị dâu, chị dâu nhờ em hỗ trợ chiếu cố chị ấy."

Nói xong, cậu nâng cái đĩa trong tay,'Cái này là lấy cho chị ấy và con gái chị ấy." Từ Tử Khâm quả thật nhờ Giang Tự Xuyên chiếu cố Lê Sơ, nhưng cô ấy chỉ mời Giang Tự Xuyên làm tài xế một hồi, vào ngày hôn lễ đưa đón Lê Sơ mà thôi.

Đến đưa điểm tâm hoàn toàn là chủ ý của Giang Tự. Cậu cũng không nói được tại sao phải làm như vậy, đại khái là khí chất uyển chuyển trên người phụ nữ kia đặc biệt hấp dẫn cậu, làm cho cậu không tự chủ được muốn tiếp cận. Phó Tự Trì nghe Giang Tự Xuyên nói, nghi ngờ trong lòng tiêu tan hơn phân nửa. Là do anh suy nghĩ nhiều.

Giang Tự mới hai mươi hai tuổi, không thể nào có ý tứ với Lê Sơ. Anh vẫn nên tập trung sự chú ý vào Hạ Minh Châu, một khắc cũng không thể lơi lỏng.

Lê Sơ lo lắng con gái một mình ngủ ở cảnh xa lạ sẽ không an giấc, cô ngồi ở bên giường cùng con gái, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tử Khâm.

[ Mình ở phòng khách trên lầu hai chăm sóc Linh Lan, cậu đi chụp ảnh trước, không cần chờ mình. ]

Dựa theo quy trình hôn lễ, cô dâu mới phải chụp ảnh chung với cha mẹ và người thân của nhà trai, còn phải chụp video ngoại cảnh với phù dâu phù rể, do nhiếp ảnh gia sửa sang lại làm thành video chiếu tại hiện trường hôn lễ.

Sáng sớm Từ Tử Khâm đã đề xuất muốn Lê Sơ cùng Tiểu Linh Lan chụp chung, Lê Sơ lo lắng như vậy sẽ khiến cho người nhà bất mãn, dù sao cô chỉ là người ngoài, huống hồ cô cũng không làm phù dâu tham dự.

Nhưng cô thật sự không lay chuyển được Tử Khâm, đành phải gật đầu đáp ứng.

Từ Tử Khâm kính trà xong cho cha mẹ Thời mới thoát khỏi phù dâu vây quanh trở về phòng cưới nghỉ ngơi, thật vất vả mới có thể nhìn điện thoại di động hai lần.

Thấy Lê Sơ phát tin nhắn tới, Từ Tử Khâm căng thẳng, vội trả lời: [ Linh Lan không sao chứ? ]

Lê Sơ: [ Ngủ rồi. ]

Thuận tay chụp một tấm ảnh Linh Lan đang ngủ say, đồng thời đi qua.

Ánh mắt Từ Tử Khâm nhu hòa xuống: [ Bảo bối thật đáng yêu. ]

[ Bảo bối tỉnh thì mang con gái mình tới đây, mình rất nhớ con bé nha. ]

Lê Sơ: [ Biết rồi. ]

Tiểu Linh Lan ngủ thẳng đến ba giờ chiều mới tỉnh lại, Lê Sơ ôm cô bé đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi xuống lầu liên thấy nhiếp ảnh gia nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất chụp ảnh cho cô dâu.

Từ Tử Khâm thấy Lê Sơ xuống, khẩn cấp vẫy tay, Sơ Sơ, lại đây."

Lê Sơ lên tiếng đi qua.

Từ Tử Khâm dắt cô, để Lê Sơ đứng giữa cô và Thời Doanh, dặn dò nhiếp ảnh gia hỗ trợ chụp ảnh.

"Nếu không ngại, tôi cũng muốn chụp một tấm với hai người." Giọng Phó Tự Trì vang lên không đúng lúc, ngoài dự liệu của mọi người. Đã lúc nào thấy Phó Tự Trì chủ động yêu cầu chụp ảnh, còn là chụp cùng cô dâu.

Họ không biết rằng, người mà Phó Tự Trì nói chỉ là Lê Sơ và con gái.

Tâm tư như vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt của người biết tiền căn hậu quả.

Sắc mặt Từ Tử Khâm trong nháy mắt trâm xuống, cô xách làn váy tiến lên một bước, hung hăng trừng mắt nhìn Phó Tự Trì, vừa muốn mở miệng đã bị Lê Sơ túm lấy cổ tay.

Từ Tử Khâm quay đầu nhìn về phía Lê Sơ, vẻ mặt tức giận bất bình.

Lê Sơ cười lắc đầu ý bảo chính cô cũng không thèm để ý, Lê Sơ ôm con gái đi sang một bên, để trống vị trí ở giữa.

"Lê tiểu thư cùng chụp đi." Phó Tự Trì lại lên tiếng.

Giọng anh trầm thấp thuần hậu, giống như đàn cello du dương, âm sắc rất tốt.

Một tiếng mời này ôn hòa lễ phép, bình thường vì thể diện của cô dâu, sẽ không có người cự tuyệt thỉnh cầu đơn giản như vậy.

Dù sao cũng chỉ là chụp một tấm ảnh mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment