Chương 255: Chương 255
Chương 255: Chương 255Chương 255: Chương 255
Rơi vào trong tai Từ Tử Khâm lại chỉ cảm thấy anh vô liêm sỉ, tức giận trong lòng cũng sắp đè nén không được, cô đơn giản mạo hiểm lửa giận nhìn Thời Doanh, dùng ánh mắt ý bảo Thời Doanh đi giải quyết, ý tứ chính là không giải quyết Phó Tự Trì ta sẽ giải quyết ngươi.
Thời Doanh bị kẹp ở giữa khó xử.
Phó Tự Trì là bạn thân của anh, lại là đối tượng hợp tác, anh cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà phủi mặt Phó Tự Trì.
Nhưng chuyện giữa Phó Tự Trì và Lê Sơ anh không thể rõ ràng hơn, bây giờ để Lê Sơ không hề khúc mắc đứng cùng Phó Tự Trì chụp ảnh, đây quả thực giống như đang nói về chuyện trên trời.
Anh chính là sợ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, cho nên cố ý không sắp xếp Phó Tự Trì đi đón dâu, cũng không để anh đến nhà, chỉ đưa thư mời hôn lễ, bảo anh trực tiếp đến hiện trường tiệc cưới.
Nào ngờ nhà mình nổi lửa, thế hệ trước không chào hỏi anh đã gọi người tới.
Bây giờ thì hay rồi, hai mặt anh đều không phải là người.
Lê Sơ không hy vọng một hôn lễ tốt đẹp bởi vì cô mà xảy ra chuyện không vui, mím môi khô khốc, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Được, cùng nhau chụp đi."
Tiểu Linh Lan vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn mơ hồ, bé tựa vào vai Lê Sơ, đôi mắt to tròn đầy vẻ buồn ngủ.
Phó Tự chậm rãi cất bước đi về phía chỗ trống Lê Sơ dành cho anh, Từ Tử Khâm vội vàng ngăn cách khoảng cách giữa anh và Lê Sơ, đứng thẳng tắp như một cái cây, khảm chết tại chỗ. Phó Tự Trì nhướng mày: "Nếu tôi nhớ không lầm, dựa theo quy củ, cô dâu hẳn là đứng ở giữa hai bên khách khứa đúng không?"
Từ Tử Khâm giả cười trừng anh, cắn răng đè thấp giọng: "Phó Tự Trì, anh đừng quá đáng.'
Trưởng bối Thời gia đều nhìn bọn họ, Từ Tử Khâm không tiện phát hỏa tại chỗ, trong lòng tức giận đến mức hận không thể ném xuống một đống cục diện rối rắm này, để cho Thời Doanh tự mình đi giải quyết.
"Quá đáng?" Phó Tự Trì khẽ cười, trấn an nói: "Chỉ là chụp ảnh thôi, không cần phản ứng lớn như vậy."
Lật mắt nhìn Lê Sơ, giọng nói dịu dàng không phù hợp với bản tính của anh,Lê tiểu thư mời đến đây."
Lê Sơ không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh.
Đây là đám cưới của người bạn thân nhất của cô, không thể vì cô mà hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Cô bước từng bước từng bước từng bước về phía Phó Tự Trì.
Cô nhìn bóng dáng anh, nhớ tới đêm mưa nhiều năm trước, trong cơn mưa to cô tê tâm liệt phế chất vấn anh vì sao muốn hủy hoại hạnh phúc của cô, từ ngày đó trở đi, cô rơi vào một cơn ác mộng khó có thể tỉnh táo lại.
Cho nên cơ hồ là tan xương nát thịt, mới có thể hoàn toàn thoát thân.
Đứng bên cạnh Phó Tự Trì, bả vai sát cánh tay anh, cảm giác sởn gai ốc trong lòng lại không khống chế được mà bốc lên, mỗi một tấc da đều run rẩy, kêu gào— chạy mau.
"Người đẹp ở giữa giao đứa bé cho người đàn ông bên cạnh ôm, như vậy ảnh chụp hài hòa hơn một chút." Nhiếp ảnh gia đối diện dường như yêu cầu kết cấu cực cao, đưa ra ý kiến của mình.
Không đợi những người khác mở miệng, Phó Tự Trì đã chủ động cự tuyệt,'Không cần phiền phức, trực tiếp chụp là được."
Mọi việc không thể làm quá mức, đạo lý tốt quá hóa dở cũng là sau khi mất đi anh mới hoàn toàn hiểu được.
Nhiếp ảnh gia lấy tiền làm việc, cũng không kiên trì nữa.
Chụp ảnh xong, Từ Tử Khâm lập tức kéo Lê Sơ rời xa Phó Tự Trì, trốn tránh anh như trốn ôn thần.
Phó Tự Trì đi thẳng đến bên nhiếp ảnh gia, lấy di động ra/Ảnh vừa rồi gửi cho tôi một bản."
Nhiếp ảnh gia thấy anh khí vũ bất phàm, một bộ dáng công tử cao quý, nghĩ không thể đắc tội, lập tức đáp ứng: "Được, tôi thêm wechat của anh, lát nữa sẽ gửi ảnh chụp cho anh."
Gần bốn giờ chiều, Phó Tự Trì nhận được ảnh chụp của nhiếp ảnh gia gửi tới.
Góc độ nhiếp ảnh gia căn đo đúng chỗ, ánh sáng chụp ra xa hoa lộng lẫy, nhất là người trong ảnh, ở trong máy ảnh của anh hiện ra một mặt hoàn mỹ nhất.