Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259: Chương 259

Chương 259: Chương 259 Chương 259: Chương 259Chương 259: Chương 259

"Em... Cô gái ấp úng nửa ngày, cũng không biết nên nói gì, chỉ ủy khuất đến mức trong mắt lóe lên ánh lệ.

Ánh mắt người đàn ông chuyển từ khuôn mặt vợ sang đứa con trong lòng Lê Sơ, đồng tử chấn động mạnh, trong giọng nói mang theo khiếp sợ và tiếc hận,'Lê Sơ, đây là con của em?”

Thang máy dừng lại, Lê Sơ liếc anh một cái, lạnh lùng trả lời: 'Không liên quan đến anh."

Lê Sơ thật sự không có hảo cảm với người này, thái độ của người này đối với vợ càng làm cho Lê Sơ tức giận, cô nghĩ mãi mà không rõ người phụ nữ hiền lành như vậy sao có thể gả cho người như thế.

Người phía trước thang máy đã tản ra ngoài, Lê Sơ cũng đi theo ra ngoài.

"Lê Sơ, Lê Sơ, em thật sự không nhớ anh sao?" người đàn ông mặt dày mày dạn tiến lại gần nói chuyện,Anh, Lý Quảng Nam, lúc trước chúng ta còn cùng nhau ăn cơm, anh ngồi đối diện em, nhớ chưa?"

Nói là ngồi đối diện, kỳ thật là một cái bàn đầu đuôi, cách mười vạn tám ngàn dặm.

Lê Sơ không để ý đến anh ta, chỉ đi về phía trước.

Lý Quảng Nam thấy cô không phản ứng, đưa tay muốn kéo cô lại, bàn tay kia còn chưa đụng tới Lê Sơ, cánh tay ngăm đen đã đồng thời bị hai người nắm chặt.

Lý Quảng Nam đau đến kêu rên, miệng mắng chửi đĩnh đạc: "Đệt, hai người các cậu ai vậy, có bệnh à.' Giang Tự Xuyên liếc mắt nhìn Phó Tự Trì, từ ánh mắt thâm thúy của anh nhìn thấy sự tức giận dâng lên, giống như muốn hủy diệt người đàn ông này.

Giang Tự Xuyên buông tay Lý Quảng Nam ra trước, cậu xoa xoa cổ tay, thờ ơ cảnh cáo: "Đừng đụng vào người không nên đụng."

"Cậu là cái gì, cũng dám nói chuyện với tôi như vậy?"Lý Quảng Nam thấy Giang Tự Xuyên tướng mạo trẻ tuổi, nghĩ thâm chính mình cũng hơn ba mươi tuổi, còn sợ một cái nhóc tỳ như vậy sao, trực tiếp mở miệng khiêu khích.

Giang Tự Xuyên vẫn chưa tức giận, loại mặt hàng không xứng đáng lên kệ này, không đáng để cậu tốn tâm tư giải quyết, huống chi còn có người sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Cậu im lặng đứng ở một bên, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay Phó Tự Trì, nhìn gân xanh của bàn tay kia từng chút từng chút nổi lên, xương ngón tay dùng sức tàn nhẫn, làm như muốn bẻ gấy cổ tay Lý Quảng Nam.

Lý Quảng Nam dùng hết toàn lực cũng không thoát ra, anh ta đau đến độ liên tục cầu xin tha thứ, Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi cam đoan sẽ không bao giờ chạm vào cô ấy nữa."

Đáy mắt Phó Tự Trì lạnh lẽo giống như bị đóng băng, anh hất cổ tay đối phương ra, lấy từ trong túi tây trang ra một chiếc khăn tay thuần khiết, tỉ mỉ lau ngón tay, cuối cùng, anh tùy ý ném khăn tay lên người Lý Quảng Nam, trong giọng nói lộ ra vẻ kiêu ngạo bễ nghễ: “Cút."

Lý Quảng Nam sợ tới mức cái gì cũng không để ý, co cẳng đi tới cửa thang máy, anh vội vã ấn nút thang máy, trong miệng lo lắng nói: "Sao thang máy còn chưa tới."

Vợ anh Uông Mạn cũng không rời đi cùng anh, mà hạ quyết tâm đi vào trong phòng tiệc cưới. Cô bước nhanh hơn, khi rảo bước vào đại sảnh thì đuổi theo Lê Sơ.

"Lê Sơ, tôi là Uông Mạn, được Từ Tử Khâm mời tới." Uông Mạn thở hổn hển tự giới thiệu với Lê Sơ.

Ở trong mắt cô, Lê Sơ là sự tồn tại vô cùng chói mắt, là ngôi sao xa không thể với tới, người như vậy theo lý thường phải không nhận ra cô.

Nhưng khi Lê Sơ mở miệng nói: "Tôi biết, chúng ta đã cùng nhau ăn cơm."

Mắt của Uông Mạn bỗng nhiên chua xót, cô không ngờ một người tâm thường như cô cũng sẽ được người ưu tú nhớ kỹ.

Bữa cơm duy nhất các cô ăn, chính là bữa vừa rồi Lý Quảng Nam nói, lúc ấy bảy tám người tụ cùng một chỗ, ngay cả Uông Mạn cũng không nói rõ ngày đó có những người nào đến, nhưng Lê Sơ lại nhớ rõ cô, cô rõ ràng là người dễ dàng bị bỏ qua nhất trong số những người đó.

Đáy mắt Uông Mạn hiện ra vẻ xấu hổ, cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt Lê Sơ nữa,'Thật sự rất xin lỗi, chồng tôi vừa rồi quấy rầy cô như vậy."
Bình Luận (0)
Comment