Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 260 - Chương 260: Chương 260

Chương 260: Chương 260 Chương 260: Chương 260Chương 260: Chương 260

Lê Sơ mím môi, do dự không biết có nên nói chuyện hay không.

Thật ra cô muốn nói với Uông Mạn, Lý Quảng Nam cũng không phải là một đối tượng thích hợp, nhưng dù sao cô cũng là người ngoài, nói như vậy có lẽ cũng không thích hợp.

Uông Mạn cúi đầu thấp hơn, tựa hồ muốn chôn mình trong bụi bặm.

Lê Sơ thật sự không muốn nhìn thấy cô gái tốt như vậy bị người như Lý Quảng Nam làm chậm trễ, cô thở dài một tiếng, nói: 'Uông Mạn, Lý Quảng Nam cũng không phải người tốt, cô tốt nhất rời khỏi anh ta đi."

Trong mắt Uông Mạn lóe lên một tia đau thương, cô hạ thấp giọng, Tôi biết, tôi đều biết, anh ta quấy rây nữ sinh, miệng đầy lời nói dối, thậm chí khi gặp nguy hiểm thì vứt bỏ tôi một mình chạy trốn."

Cô dừng một chút, tựa hồ là muốn để toàn bộ tức giận đối với Lý Quảng Nam phát tiết ra,'Vừa rồi anh ta muốn tiếp cận cô, bị hai người đàn ông ngăn cản lại, cảnh cáo anh ta không được đụng vào cô nữa, lúc anh chạy trốn ngay cả liếc mắt cũng không nhìn tôi một cái, rất buồn cười đi, lúc trước khi anh ta cầu hôn tôi đã phát thề độc cả đời bảo vệ tôi, kết quả tôi chính là kết cục như vậy.

Tiếng hát trong phòng tiệc cưới du dương, âm nhạc nhẹ nhàng dễ nghe không thể xua tan khổ sở trong lòng Uông Mạn.

Sau khi nói xong, cô bối rối thu hồi cảm xúc, tựa hồ cảm thấy ngày vui mừng như vậy không nên nói lời không may mắn, ảo não nói xin lỗi: "Hôm nay là hôn lễ của Từ Tử Khâm, tôi không nên nói những lời này, cô đừng để trong lòng." “Uông Mạn, thật ra cô có lựa chọn."

Lê Sơ nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ tới chính mình, ngay cả cô cũng có thể thoát ra, Uông Mạn vì sao không thể.

"Tôi từng gặp phải tình huống khó giải quyết gấp trăm lần so với cô, nhưng cô xem tôi hiện tại không phải cũng rất tốt sao." Ánh mắt Lê Sơ mang theo cổ vũ, cho Uông Mạn một chút sức mạnh,"Rời khỏi một người khiến cô thống khổ, cô mới có thể lấy lại cuộc sống mới."

Hai người đàn ông từ ngoài sảnh đi tới khi nghe Lê Sơ nói ra những lời này, không hẹn mà cùng dừng bước.

Trong lòng Giang Tự Xuyên đột nhiên toát ra một luồng cảm xúc phức tạp không nói rõ được, anh quay đầu ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lãnh ngạo của Phó Tự Trì, thờ ơ hỏi: “Anh Tự, anh cảm thấy người đàn ông như thế nào sẽ khiến chị Lê Sơ đau khổ?"

Sau khi anh phát hiện sắc mặt Phó Tự Trì ủ rũ, sự buồn bực trong ngực giảm đi rất nhiều.

Hiện trường tiệc cưới, ánh đèn duy mỹ lãng mạn đan xen, thiết kế màu lam nhạt làm cho người ta phảng phất như đặt mình trong biển mây, mỗi một màn đều đẹp đến mức làm cho người ta không dời mắt được.

Lê Sơ để lại Uông Mạn một mình đi tìm chỗ ngồi, cô thì mang theo con gái đi tới phòng hóa trang của cô dâu.

Tiểu Linh Lan là hoa đồng trong hôn lễ, cần mặc váy bồng xinh đẹp, cầm lãng hoa nhỏ ném cánh hoa khi cô dâu vào sân.

Lúc ở nhà Lê Sơ đã dạy con gái rất nhiều lần, buổi tối ngày đầu tiên đến Lạc Thành còn dẫn cô đến sân diễn tập một lần, cô bé nhớ rõ mỗi một chữ mẹ nói, thậm chí có thể thuật lại không sai chút nào. Trong phòng hóa trang, thợ trang điểm hỗ trợ thay váy lụa trắng cho Linh Lan, Tiểu Linh Lan nhu thuận đáng yêu như là tiểu thiên sứ mới vừa rơi vào nhân gian, làm cho lòng người ở đây đều tan chảy.

Sáu giờ mười tám phút chiều, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Lê Sơ sớm ngồi xuống bàn rượu bên cạnh sân khấu, đây là vị trí mà Từ Tử Khâm đã chuẩn bị sẵn cho cô từ sáng sớm, khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh, hô hấp của Lê Sơ ngưng trệ trong chớp mắt, kèm theo tiếng nhạc du dương, cô kinh ngạc nói: "Học trưởng, anh cũng tới?"

Hạ Minh Châu thản nhiên cười: 'Ừ, anh đặc biệt hỏi em ấy muốn thiệp mời hôn lễ"

"Vì muốn gặp em một lần."

Lê Sơ cũng không ngoài ý muốn Từ Tử Khâm sẽ phát thiếp mời cho Hạ Minh Châu, điều cô kinh ngạc chính là Từ Tử Khâm cố ý an bài bọn họ ngồi cùng một chỗ như thế này.
Bình Luận (0)
Comment