Chương 261: Chương 261
Chương 261: Chương 261Chương 261: Chương 261
Hạ Minh Châu đưa tay chạm trán Lê Sơ, đầu ngón tay còn chưa hạ xuống, Lê Sơ liền theo bản năng né tránh.
Ánh mắt Hạ Minh Châu càng đậm, tay dừng một chút, lập tức ôn nhu nói: “Trên tóc rơi thứ gì đó.'
Sợi tóc đen nhánh như mực dính một cánh hoa nhỏ vụn, anh nhẹ nhàng gảy xuống, đặt lên lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Lê Sơ.
Lê Sơ nhặt cánh hoa trong lòng bàn tay anh, nắm trong tay, ngượng ngùng cười: "Có thể là vừa rồi dính vào khi ở phòng hóa trang."
Lấy hai tờ khăn giấy đặt trong tay Hạ Minh Châu, cô nói: "Học trưởng lau tay đi."
Hôm nay bôn ba một ngày, trên tóc ước chừng cũng nhiễm rất nhiều bụi bặm, cô biết Hạ Minh Châu thích sạch sẽ, trước khi dùng cơm nhất định phải để cho hai tay không nhiễm một hạt bụi.
"Cảm ơn." Hạ Minh Châu khép tay lại, dường như sợ khăn giấy biến mất khỏi tay anh.
Người đàn ông đối diện sân khấu tập trung ánh mắt vào Lê Sơ, nhìn cô dịu dàng đưa tình nói chuyện với người bên cạnh.
Khi Hạ Minh Châu đưa tay vuốt ve sợi tóc Lê Phó Tự Trì siết chặt ly rượu trong tay, làn da trắng nõn mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh đậm.
Cặp mắt kia như rắn độc, âm trầm đáng sợ nhìn chằm chằm Hạ Minh Châu, anh giống như một người hành hình, âm u trù tính làm thế nào để loại bỏ người chướng mắt. Lúc trước anh có thể đoạt lại Lê Sơ từ tay Hạ Minh Châu, hiện tại vẫn có biện pháp để anh tự động bị loại.
Hạ Minh Châu có một câu nói rất đúng, anh quả thật không phải người quang minh lỗi lạc, vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn.
Không có cách nào, mất đi Lê Sơ anh thật sự sẽ chết.
Nhưng anh không muốn chết, chết rồi sẽ không còn gặp lại Sơ Sơ của anh nữa.
Trong quan hệ không bình thường luôn có người bị loại, mà anh phải cam đoan người bị loại không phải là anh. ...
Trong phòng yến hội vang lên khúc nhạc tiến hành hôn lễ, cha của Từ Tử Khâm dắt cô xuất hiện ở cửa phòng yến hội, tự tay trao con gái cho Thời Doanh.
Lê Sơ nhớ tới người cha đã qua đời, nước mắt lộp bộp rơi xuống, cho đến khi cô dâu đi tới sân khấu chính, cô mới kịp phản ứng mình đang rơi lệ.
Đã lâu lắm rồi cô không buồn như vậy.
Cô cho rằng vết thương trong quá khứ đã khép lại, lại không nghĩ tới chỉ là tạm thời bị niêm phong mà thôi, khi đụng vào chốt mở vẫn sẽ đau đớn thấu xương.
Lê Sơ đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, trong lòng thiếu hụt một chỗ trống trải làm cho cô bất lực lại mê mang.
Trước mặt bỗng nhiên được người khác đưa tới một tờ khăn giấy.
"Tiểu Sơ của chúng ta vẫn dễ cảm động như vậy." Ngữ điệu Hạ Minh Châu dịu dàng, như gió đêm xuân thì thâm.
Lê Sơ giật mình, nhận lấy khăn giấy, cổ họng cô nghẹn ngào, chỉ có thể khàn khàn nói: "Cảm ơn học trưởng."
Cô nắm chặt khăn giấy, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nước mắt dịu dàng đọng trên lông mi của cô, một đôi mắt ảm đạm vô thần như nước thu.
Khoảng thời gian cô và Hạ Minh Châu ở bên nhau, anh luôn nói chuyện với cô như vậy, khiến cô cảm thấy mình được che chở cẩn thận.
Trái tim lạnh như băng của Lê Sơ là do Hạ Minh Châu từng chút từng chút sưởi ấm, cô cũng từng cho rằng sẽ vĩnh viễn tốt đẹp như vậy, nhưng chung quy chỉ là một giấc mộng phù sinh, sau khi tỉnh táo không thể không buộc mình đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Từ Tử Khâm hỏi cô vì cái gì không thể một lần nữa thử tái hợp với Hạ Minh Châu, vấn đề này cô cũng đã hỏi qua chính mình rất nhiều lần, vì sao vậy?
Mỗi lần đều có câu trả lời rõ ràng.
Bởi vì anh quá tốt, tốt đến mức cô không muốn để anh chịu một chút ủy khuất.
Người tốt như vậy, ở cùng một chỗ với cô chính là ủy khuất.
Hạ Minh Châu không nên ủy khuất mình lãng phí thời gian với cô.
Trên sân khấu cô dâu chú rể trao đổi nhẫn, ở trong tiếng hoan hô của mọi người ngọt ngào ôm hôn, Lê Sơ thật lòng vui vẻ vì bạn tốt, ánh mắt vốn mang theo bi thương hiện lên nụ cười.