Chương 262: Chương 262
Chương 262: Chương 262Chương 262: Chương 262
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, giương mắt nhìn về phía Hạ Minh Châu.
Người trước mắt đưa mắt nhìn về phía cô dâu chú rể, cũng không chú ý tới cô đang nhìn anh.
Tiếng võ tay liên miên không dứt dần biến mất, cuối cùng Lê Sơ cũng mở miệng: "Học trưởng, buổi tối có thời gian không, em có lời muốn nói với anh."
Hạ Minh Châu hơi trì trệ, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, cực kỳ giống ngôi sao lấp lánh trong đêm xuân, ở trong bóng tối cũng hết sức ôn nhu.
"Có."
Trong giọng nói mang theo tiếng rung yếu ớt.
Anh muốn hỏi cô có đồng ý cho anh một cơ hội, có thể bắt đầu lại từ đầu hay không, nhưng anh lại không dám hỏi, anh sợ không chiếm được đáp án anh muốn.
Lê Sơ cười nhạt, nói: "Được, chờ Linh Lan ngủ thiếp đi, em đi tìm anh."
Tìm anh triệt để nói rõ ràng, để cho anh không cần tiếp tục hãm sâu ở trong quá khứ không buông bỏ.
Cô không muốn nhìn thấy anh như vậy.
Sau khi tiệc cưới kết thúc tới gân chín giờ tối, các tân khách thiếu chút nữa đều rời đi, Lê Sơ vốn định ở cùng Từ Tử Khâm đến một khắc cuối cùng, chỉ là Tiểu Linh Lan buồn ngủ đến mức hai mắt đều không mở ra được, Lê Sơ không có cách nào, đành phải mang theo cô bé trở về phòng ngủ.
Nhìn con gái ngủ say, Lê Sơ cẩn thận đóng cửa phòng, đi đến cửa trước thay giày. Tiểu Linh Lan sau khi ngủ say sẽ không tỉnh, trừ phi gặp phải thời tiết giông tố, cô bé con sợ nhất là tiếng sấm sét, tiếng nổ vang như núi lở mỗi lần đều làm cho nhóc tỳ kia sợ tới mức khóc lớn.
Lê Sơ xem dự báo thời tiết trước, xác nhận ban đêm sẽ không mưa, lúc này mới ra cửa.
Cô đi tới cửa phòng bên cạnh dừng lại, do dự cắn cắn môi, đưa tay gõ cửa.
Chờ vài giây sau, cửa đã được mở ra.
Hạ Minh Châu thay âu phục chính thức, chỉ mặc một chiếc áo thoải mái màu nhạt, cả người tản ra hơi thở ôn nhuận.
"Tiểu Sơ, vào đi." Anh thấp giọng mời.
Lê Sơ lắc đầu cô nuốt một cái cổ họng khô khốc, nói: "Học trưởng, chúng ta đi lên sân thượng lầu hai, có thể không?”
Cô nam quả nữ chung sống một phòng chung quy là không thích hợp, nhất là đêm khuya như vậy.
Sân thượng lầu hai thanh tĩnh, thổi gió đêm cũng có thể làm cho đầu óc càng thêm thanh tỉnh, không đến mức mềm lòng mà phạm hồ đồ.
"Được." Hạ Minh Châu từ trước đến nay không thể từ chối Lê Sơ.
Mỗi một yêu cầu Lê Sơ đưa ra đều là chuyện anh có thể làm được, cho nên anh cũng không cự tuyệt cô, có thể thỏa mãn nhu cầu của Lê Sơ, trong lòng anh cũng rất vui vẻ.
Hạ Minh Châu thay dép lê, trước khi ra khỏi cửa thì dừng bước.
"Chờ một chút, anh lấy cái này." Hạ Minh Châu vừa nói vừa đi đến phòng khách, nhặt lên một tấm thảm mỏng trên sô pha. Sau khi khép cửa lại, anh nắm tay Lê Sơ, đặt tấm thảm mỏng trên cánh tay lên,'Mặc dù là tháng năm, nhiệt độ ban đêm vẫn hơi thấp, nếu lạnh em cứ khoác lên."
Anh cẩn thận suy nghĩ cho Lê Sơ, chu toàn tất cả những gì anh có thể chu toàn.
Không ai đối xử với cô ấy tốt hơn anh cả.
Lê Sơ nghĩ như vậy.
Sự lưu luyến nhàn nhạt trong lòng kia cuối cùng vẫn bị lý trí chiếm cứ, mười ngón tay thu lại, chất liệu mềm mại nhẹ nhàng võ về làn da của cô, xoa bóp mang theo một chút nhiệt độ.
Sau khi cô nói xong một tiếng cám ơn, hai người đều ngầm hiểu im lặng, đều không mở miệng, cũng đều chờ đối phương phá vỡ cục diện bế tắc.
Đêm khuya, trong thang máy vô cùng trống trải, bọn họ thậm chí không đợi bao lâu, thang máy đã dừng ở tầng trệt của khách sạn.
Dần dần rơi xuống lầu hai, trong nháy mắt cửa mở ra, gió từ ban công tràn vào.
Sân thượng hình bán nguyệt sáng lên ánh đèn màu cam ấm áp, nhu hòa trong đêm tối tịch mịch.
Lê Sơ đón gió đi tới rìa sân thượng, hai tay khoát lên tay vịn, cảm nhận được một cơn gió xuân xen lẫn lạnh lão.
Tấm thảm mỏng đặt trên cánh tay bị gió thổi phồng lên, phát ra âm thanh căng phần phật, giống như tiếng tim Lê Sơ đập, từng chút từng chút rất có tiết tấu.