Chương 263: Chương 263
Chương 263: Chương 263Chương 263: Chương 263
Hạ Minh Châu đứng sau Lê Sơ, nhìn thân hình mảnh mai của cô được phác họa trong gió đêm, mái tóc dài mượt mà như tơ lụa chập chờn.
Cô ấy giống như một linh hồn trong đêm tối.
Nếu đây là một câu chuyện cổ tích, thì thân tiên sẽ biến mất sau khi trời sáng.
"Tiểu Sơ, em có gì muốn nói với anh không?" Đến giờ khắc này, anh đã không thể tiếp tục kéo dài nữa, chung quy phải có kết quả.
Lê Sơ xoay người, vòng eo mảnh khảnh nửa tựa vào tay vịn, cô nhìn về phía Hạ Minh Châu, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp khó có thể nói thành lời.
"Học trưởng..."
Giọng nói dịu dàng trong màn đêm càng lúc càng rõ ràng, giống như một dòng suối dịu dàng.
Đối với người hạn hán lâu ngày mà nói, một vũng nước suối này chính là tiên đan diệu dược cứu mạng.
Gió đêm đột nhiên gào thét, thổi loạn sợi tóc Lê Sơ, cũng thổi loạn nội tâm của Hạ Minh Châu.
Dự cảm không tốt quá mức mãnh liệt, thế cho nên anh ngay cả lừa gạt cũng không lừa được chính mình.
Anh đi về phía trước một bước, thân hình cao lớn đè về phía Lê Sơ, gần như muốn nhốt cô trong lãnh địa của anh,Tiểu Sơ, cho tới bây giờ anh chưa từng..."
Chưa từng buông em xuống. Một câu quanh quẩn trong đầu đến ba năm vẫn không thể nói ra miệng vào lúc này.
Thủy tinh từ trên cao rơi xuống hung hăng đập xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai, hoàn toàn cắt đứt bâu không khí u tĩnh giữa bọn họ.
Gần như là trong lúc thủy tinh vỡ nát, Hạ Minh Châu theo bản năng ôm Lê Sơ vào trong ngực, dùng thân thể của mình che chở cô, giống như muốn dung nhập cô vào cốt tủy.
Anh nhướng mắt nhìn về phía tiếng vỡ phát ra, tâm mắt chậm rãi dời lên, đối diện với một đôi mắt hung ác nham hiểm.
Đôi mắt kia quá mức dọa người, trong bóng đêm giống như Tu La Ma Sát, làm cho người ta chỉ nhìn một cái liên phát lạnh. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Hạ Minh Châu hiện tại đã chết không có chỗ chôn.
Lê Sơ dựa vào ngực Hạ Minh Châu, nhiệt độ cực nóng truyền vào da cô, xua tan cái lạnh của màn đêm.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn theo tâm mắt Hạ Minh Châu.
Ở ban công quán bar lầu ba có một người đàn ông đang đứng.
Anh cúi người đặt tay vịn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giống như là mãnh thú săn bắn, ánh mắt tàn nhẫn không kiêng nể gì mà đánh giá bọn họ.
Cách xa nhau như vậy, trong màn đêm, Lê Sơ vẫn thấy rõ người ở lầu ba.
Ánh mắt như vậy, làm sao cô có thể quên được.
Đủ loại ký ức ba năm trước lại như hồng thủy tràn vào trong đầu của cô, không ngừng xé rách, làm cho cô hoảng hốt đến choáng váng.
Sợ hãi từ trong lòng Lê Sơ lan tràn đến mỗi một góc thân thể, khiến cho cô không cách nào khống chế mà run rẩy. Cô sợ quá.
Quá sợ lại trở lại cái lòng gian kia, không thoát khỏi cơn ác mộng.
Phó Tự Trì cứ như vậy yên lặng nhìn hai người đang ôm nhau chặt chẽ trên sân thượng, trong lòng ẩn chứa tức giận như biển mây cuồn cuộn, trong con ngươi thâm thúy tràn ngập điên cuồng, anh hận không thể xông lên tách bọn họ ra, để trong mắt Lê Sơ chỉ có thể nhìn thấy một mình anh.
Anh đã sớm biết Hạ Minh Châu quá chướng mắt, nhưng không nghĩ tới sẽ chướng mắt đến mức muốn xé nát anh.
Phó Tự Trì vốn định từ từ, nhưng đến tình huống như bây giờ, chậm một bước, đều là cho Hạ Minh Châu cơ hội tiếp cận Lê Sơ.
Anh làm sao có thể cho phép hai người này tro tàn lại cháy.
Trong màn đêm một đạo tia chớp bổ ra, sáng như ban ngày ánh sáng chiếu rọi ở trên mặt ba người, ngay sau đó tiếng sấm từng trận, như pháo trúc ở bên tai nổ vang.
Lê Sơ hoảng sợ đẩy Hạ Minh Châu ra, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vội vàng, cô căn bản không rảnh bận tâm đến bọn họ, lảo đảo bước chân chạy về phía cửa thang máy.
Sợi tóc rối bời rơi lả tả trên trán cô, cô không kịp sửa sang lại, điên cuồng ấn nút thang máy, miệng càng không ngừng thúc giục,'Nhanh lên, nhanh lên, làm ơn."