Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 290: Chương 290

Chương 290: Chương 290 Chương 290: Chương 290Chương 290: Chương 290

Nhưng như vậy cũng tốt, miễn cho anh còn phải suy nghĩ làm sao để Lê Sơ biết anh ở ngay sát vách.

Muốn ở gần Lê Sơ một chút, vào ở nhà dân là lựa chọn tốt nhất, chỉ là anh biết rõ Lê Sơ sẽ không đồng ý cho anh vào ở, cho nên, anh lập tức biết khó mà lui, lựa chọn phương án thứ hai, dọn đến nhà bên cạnh.

Thời điểm trước kia đến thăm Lê Sơ cùng con gái, anh hoặc là ngủ ở trong xe, hoặc là tạm thời tìm phòng trong khách sạn kiếm sống, mỗi một lần cũng không thể dừng lại thời gian quá lâu, anh cảm giác mình giống như là người phiêu bạt không nơi nương tựa.

Mua căn nhà này kỳ thật cũng chỉ là một quyết định trong lúc vô tình, chủ nhân của căn nhà nguyên bản cũng không có ý định bán đi, anh ra giá cao hơn thị trường mới có thể mua được, những năm này, anh đã làm qua rất nhiều vụ mua bán lớn nhỏ, nhưng đây là lần anh hài lòng nhất.

Hai mắt Phó Tự Trì tràn ngập tình yêu, nhìn Lê Sơ như đang nhìn một món trân bảo hiếm có, anh nhẹ giọng hỏi cô: "Muốn vào xem không?”

Anh giống như hàng xóm bình thường, mời Lê Sơ vào nhà mới của anh làm khách.

Lê Sơ híp mắt, đánh giá người đàn ông có cử chỉ điên cuồng trước mắt, cô mím chặt môi, từ đầu đến cuối không đáp lại anh.

Cô biết anh không phải loại người dễ dàng buông tha, mặc dù lời nói của cô có khó nghe hơn nữa, cự tuyệt rõ ràng hơn nữa, người đàn ông này cũng sẽ giống như ghẻ lở gắt gao dính lấy cô.

Anh muốn ở đây thì ở đi, cô không có quyền hỏi đến. Lê Sơ cũng hiểu ra, cô thật sự không cần phải tranh chấp với Phó Tự Trì, cũng không cần vì anh ở gần mà chán ghét sợ hãi, cô căn bản không cần đối phó với người như vậy, chỉ cần đối xử với anh như người xa lạ là được rồi.

Một người lạ không thể khiến cô ấy xúc động.

Lê Sơ rũ mắt, thu lại cảm xúc, đưa đồ trong tay cho Phó Tự Trì: "Đây là quà gặp mặt cho hàng xóm mới, trong tiệm tôi có nhiều khách qua lại, nếu làm phiền anh thì xin thông cảm nhiều hơn, có bất cứ bất mãn gì cũng có thể tìm tôi nói chuyện, tôi sẽ cố gắng giải quyết."

Cô đối xử với hàng xóm bình thường như vậy, nói những lời bình thản với Phó Tự Trì.

Phó Tự Trì ngẩn ngơ trong chớp mắt.

Cô và anh đã rất nhiều năm không có nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.

Cô sợ hãi khi nói chuyện với anh, khi anh nhốt cô bên anh; Khi cô sắp đi, cô nói với anh một cách cay đắng và sắc bén; Khi anh tiếp cận cô, cô nói chuyện với anh lạnh lùng dứt khoát.

Anh hiện tại là đang nằm mơ sao?

Nếu không, Lê Sơ sao có thể dùng giọng nói ôn hòa như vậy nói chuyện với anh.

Anh nhận lấy đồ cô đưa tới, trong nháy mắt đầu ngón tay chạm nhau, dòng điện bí ẩn chạy trên da, anh không dám tin hạ thấp giọng: "Sơ Sơ, em... có phải đã buông bỏ tất cả quá khứ, nguyện ý cho anh một cơ hội?"

Ý niệm một khi nảy sinh, lập tức không cách nào khống chế, anh cho rằng đây là Lê Sơ nguyện ý lại cho anh một lần cơ hội.

Nhưng mà, anh vẫn thất vọng. "Phó tiên sinh." Lê Sơ ngắt lời anh, dùng giọng điệu cực kỳ bình thản nói với anh:

"Sau này chúng ta là hàng xóm."

Là hàng xóm, cũng chỉ có thể là hàng xóm.

Đau lòng không hiểu sao trong lòng Phó Tự Trì như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Anh không sợ Lê Sơ oán anh hận anh, như vậy ít nhất trong lòng cô còn có anh, anh sợ nhất cô dùng giọng điệu lạnh lùng xa cách này nói chuyện với anh, giống như mấy năm trước gặp lại cô trong tiệc cưới, sẽ khiến anh có loại ảo giác hoàn toàn mất đi cô.

Trước khi chuyển đến, Phó Tự Trì tự khuyên mình cứ yên lặng ở bên cô như vậy cũng tốt, có thể nhìn thấy cô nên thỏa mãn.

Nhưng nhìn thấy cô, anh lại muốn tiến gân hơn một bước, muốn ôm cô, hôn cô.

Con người là một sinh vật tham lam vô độ.

Anh nghĩ, nếu như anh không có trái tim, hoặc là không có tình cảm thì tốt rồi, nói như vậy, anh có thể buông tha chính mình, cũng có thể buông tha cô.
Bình Luận (0)
Comment