Chương 289: Chương 289
Chương 289: Chương 289Chương 289: Chương 289
Đầu tháng bảy trời nóng đến phát bực, trong nhà trọ mở điều hòa tương đối mát mẻ, ra khỏi cửa lập tức như đi vào lòng lửa, nóng đến mức cả người đổ đầy mồ hôi.
Trời nóng như vậy người tới thị trấn Văn Đức du lịch không nhiều lắm, việc làm ăn của nhà dân cũng càng ngày càng khó, Triệu Vân ngồi ở quầy thu ngân lo lắng, trong tiệm cũng sắp vào không bằng ra, nhưng điều hòa vẫn mở suốt ngày đêm, cô vừa nghĩ tới tiền điện kếch xù liền đau lòng.
Triệu Vân lôi kéo Lê Sơ có lòng tốt khuyên nhủ,'Sơ Sơ, trong nhà trọ cũng không có khách, một mình chị trông coi là được, không bằng tắt điều hòa lầu một, chị không sợ nóng.
Lê Sơ lắc đầu: "Điều hòa vẫn phải bật, khách vào nếu thấy nóng thì sẽ không chọn ở đây."
Triệu Vân cảm thấy Lê Sơ nói rất có lý, nhưng không có việc làm ăn cũng không phải biện pháp.
Triệu Vân buồn đến mức tóc bạc mấy sợi, thấy Lê Sơ vẫn là một bộ dáng không vui buồn không nóng nảy, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Nhà trọ không có việc làm ăn Lê Sơ cũng không phải là không sốt ruột, việc làm ăn của nhà trọ là nguồn thu nhập của cô, cắt đứt phần thu nhập này cũng chẳng khác nào cắt đứt thu nhập của cả nhà, tiền trong tay cô còn có thể chống đỡ mấy tháng, chống đỡ đến mùa thịnh vượng ấm lại cũng không khó, nhưng cũng không thể hàng năm đều chống đỡ như vậy trong mùa ế ẩm.
Lê Sơ không để ý trời nóng, sau ba giờ chiều ánh mặt trời không gắt như vậy nữa, một mình cô che ô ra cửa.
Cô định ra ngoài dạo một vòng, xem có thể nghĩ ra chút biện pháp hay không.
Thời tiết quá nóng, trên đường ngay cả người đi đường cũng không nhìn thấy bao nhiêu, người đến du lịch lại càng ít tới đáng thương, cửa hàng mở ven đường phần lớn vắng ngắt, cửa hàng vật kỷ niệm ngày thường chật ních người hôm nay cũng chỉ có một mình ông chủ lẻ loi trông coi cửa hàng.
Mặt trời sắp lặn, Lê Sơ thu ô trở về, cô đi ngang qua căn phòng mới trang hoàng bên cạnh theo bản năng nhìn thoáng qua, kinh ngạc phát hiện cửa gỗ sơn đóng chặt mở ra, hình như đã có người vào ở.
Lê Sơ không dừng lại lâu, trực tiếp lướt qua cửa, không thấy người đàn ông mặc quần áo màu đen đi ra từ bên trong.
Vào nhà trọ, Lê Sơ đi tới quầy lễ tân, đưa ô trong tay cho Triệu Vân, thuận miệng hỏi: "Bên cạnh đã có người ở sao? Vừa rồi em thấy cửa mở."
Triệu Vân cất ô lại,Vậy sao? Chị không rõ lắm, nhưng trước có nghe thấy tiếng dỡ đồ."
Lê Sơ suy nghĩ một lát, hỏi: "Chị Vân, buổi chiều nấu canh ô mai còn không?”
"Có, còn thừa rất nhiều." Triệu Vân nghĩ Lê Sơ muốn uống, đứng dậy chuẩn bị vào bếp rót cho cô một chén,'Chị đi lấy cho em."
"Chị Vân, phiền chị lấy giúp em một bình giữ ấm, em mang tặng cho hàng xóm mới."
Nơi này của cô là mở nhà trọ, khách nhân lui tới nhiêu, hàng xóm chung quanh vẫn là nên giữ quan hệ tương đối tốt. Triệu Vân rót canh ô mai theo ý Lê Sơ, lại thêm chút điểm tâm để Lê Sơ mang qua.
Lê Sơ nhận đồ xong không dừng lại nhiều, trực tiếp đi sang phòng bên cạnh.
Lúc trở về cửa lớn mở ra, hiện tại đã đóng chặt, Lê Sơ vươn một tay ra gõ cửa vài cái, không bao lâu liền nghe được tiếng bước chân trâm ổn bên trong cửa.
Cửa gỗ sơn nặng nề bị người ta mở ra từ bên trong, Lê Sơ nhìn thấy người tới mặc áo T - shirt màu đen.
"Chào ngài, tôi là ông chủ Lộc Minh Nhã Xá bên cạnh, tùy tiện đến nhà thăm hỏi, hy vọng không quấy rây ngài."
Nói xong câu đó, Lê Sơ ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
Khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, sắc mặt Lê Sơ trong nháy mắt cứng ngắc, đồng tử trong suốt như nước thu nhăn nhúm kịch liệt, cô run giọng bén nhọn hỏi: "Sao lại là anh?"
Phó Tự Trì cũng không ngờ ngày đầu tiên anh chuyển đến sẽ gặp Lê Sơ, tuy chuyện này sớm muộn gì cũng bị Lê Sơ biết, nhưng bại lộ nhanh như vậy vẫn nằm ngoài dự đoán của anh.