Chương 288: Chương 288
Chương 288: Chương 288Chương 288: Chương 288
Phùng Ngọc Dung lớn tuổi, ánh mắt lão hoa, vì không bỏ qua bất kỳ chỉ tiết nào, bà trở về phòng cầm kính lão đeo lên lại lần nữa nhìn một lần, thời điểm đang xem ảnh thì phía trên điện thoại di động đột nhiên bắn ra một cái tin nhắn wechat.
"Tôi tìm thấy một sợi dây thừng màu đỏ trên xe, không biết có phải chị làm rơi hay không.”
Phùng Ngọc Dung luôn luôn tôn trọng con gái, cũng không nhìn trộm chuyện riêng tư của con gái, trong lúc vô tình thấy được tin nhắn này, tuy rằng trong lòng có tò mò nhưng không có nhấn vào nhìn kỹ, chỉ là trả điện thoại di động lại cho Lê Sơ,'Sơ Sơ, có người gửi tin nhắn cho con."
Lê Sơ cầm di động lên, mở trang tin nhắn, thấy được câu nói kia của Giang Tự Xuyên cùng với tấm ảnh cậu chụp.
Đó là một sợi dây thừng màu đỏ trộn với kim tuyến, phía trên còn xâu một quả cầu kim loại chạm rỗng, là dây thừng cầu chuyển vận, kiểu dáng rất thông thường.
Từ khi Lê Sơ mở nhà trọ thì trên người cũng rất ít đeo trang sức,'Đây không phải sợi dây của tôi, cậu hỏi những người khác xem."
Gửi tin nhắn xong, Lê Sơ để điện thoại xuống tiếp tục thu dọn hành lý, ném hết quần áo vào trong quần áo để giặt.
Sau khi phơi quần áo xong cô mới rảnh rỗi liếc mắt nhìn điện thoại di động, Giang Tự Xuyên gửi tin nhắn nói cho cô biết đã tìm được người mất tích, lại hỏi cô có phải đã trở về thị trấn Văn Đức hay không.
Lê Sơ lau vết nước trên tay, trả lời cậu: "Tôi đã đến thị trấn rồi, hoan nghênh cậu tới chơi."
Lê Sơ chỉ khách khí nói một câu, cũng không thật sự nghĩ Giang Tự Xuyên sẽ đến một thị trấn nhỏ như vậy.
Loại con cháu nhà giàu như bọn họ, ra ngoài chơi phần lớn đều lựa chọn xuất ngoại, thị trấn Văn Đức nổi tiếng với kiến trúc phong tình nhân văn cổ phái căn bản sẽ không xuất hiện trên danh sách du lịch của bọn họ.
Khi cô nhìn thấy Giang Tự Xuyên đồng ý cũng không hề để trong lòng.
Trở lại thị trấn Văn Đức tuần thứ hai, Lê Sơ hoàn toàn khôi phục trạng thái sau khi rời khỏi Lạc Thành, duy trì sự bình tĩnh thường ngày.
Mỗi ngày Hạ Minh Châu đều gọi điện thoại cho Lê Sơ, nhưng Lê Sơ không nghe máy. Ngay cả Lê Sơ cũng kinh ngạc vì mình cũng có thể nhẫn tâm với Hạ Minh Châu như vậy, nếu là mấy năm trước cô nhất định không làm được, nhưng hiện tại, cô lại có thể dễ dàng làm được như vậy.
Cuộc sống an bình bị phá vỡ khi căn nhà bỏ trống đã lâu bên cạnh bắt đầu trang hoàng.
Xế chiều hôm đó, Lê Sơ từ bên ngoài mua đồ dùng vệ sinh cá nhân trở về, thấy phòng bên trái nhà trọ nhà mình có công nhân ra vào, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, hỏi Triệu Vân mới biết được phòng bên cạnh bị chủ nhà bán đi, chủ hộ mới vừa tiếp nhận đã trắng trợn tân trang sửa chữa, xem tình huống không giống là muốn mở cửa hàng buôn bán, ngược lại giống như là muốn tự ở.
Khu vực này không tính là tốt, làm nhà nghỉ còn có thể miễn cưỡng, buôn bán lại khó thu hút được khách hàng, gần sông lại an tĩnh, tự ở đúng là lựa chọn không tồi.
Chỉ là không biết hàng xóm mới có lai lịch gì, nguyện ý tốn nhiều tiên vốn trang hoàng phòng ốc cũ kỹ như vậy.
Thời gian làm việc của các công nhân bên cạnh không lâu, bốn năm giờ chiều trời còn chưa tối đã thu công, cũng không tính là quấy nhiễu dân chúng, điểm này làm cho Lê Sơ có chút vui mừng, nếu không khách trọ khiếu nại thì cô cũng khó kinh doanh.
Một tháng sau, căn nhà bên cạnh đã sửa sang xong, hàng xóm mới của cô lại thủy chung không lộ mặt mũi, ngay cả những người làm công cũng không biết chủ hộ là ai.
Lê Sơ vốn cũng không phải là người nhiều chuyện, cũng không để ý đến hàng xóm mới, người này có xuất hiện hay không đối với cô mà nói căn bản không quan trọng, tâm tư của cô đều đặt ở nhà trọ của mình, việc vặt vãnh mỗi ngày chiếm hơn phân nửa thời gian, còn lại chút kia còn phải làm bạn chiếu cố con gái.