Chương 287: Chương 287
Chương 287: Chương 287Chương 287: Chương 287
Phó Tự Trì nhếch môi cười lạnh, lười biếng dựa vào ghế sau, nhẹ nhàng nói: "Đi theo chiếc xe phía trước."
Tống Mạnh gật đầu.
Cầm tiền lương của ông chủ, đương nhiên là ông chủ nói cái gì anh liền làm cái đó.
Sau khi xuống cao tốc không lâu, anh lập tức cùng chiếc xe phía trước một trước một sau dừng lại chờ đèn đỏ.
Tống Mạnh không rõ vì sao ông chủ muốn anh đi theo chiếc xe này, nhưng anh cũng không dám hỏi.
Khi đèn đỏ đếm ngược ba giây, Tống Mạnh nghe thấy giọng nói của ông chủ ở ghế sau.
"Đụng vào."
Đầu óc Tống Mạnh không kịp do dự, dưới chân đã dựa theo chỉ thị của ông chủ đạp chân ga, rầm một tiếng đụng vào thùng xe phía trước.
Âm thanh thật lớn khiến mọi người kinh hãi, đưa mắt nhìn hai chiếc xe sang trọng đụng nhau.
Tim Tống Mạnh đập nhanh, thật lâu không thể bình tĩnh.
Anh an ổn lái xe gần mười năm, bình sinh lần đầu tiên phát sinh tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, còn là anh chủ động đụng vào.
Khóe miệng Phó Tự Trì mang theo nụ cười, đôi mắt lạnh lẽo giống như tuyết trắng núi cao nhiều năm không tan, lạnh thấu xương.
Anh đẩy cửa xe xuống xe, vừa vặn đụng phải Hạ Minh Châu cũng xuống xe.
Khóe miệng anh càng tươi cười, mang theo trào phúng: "Thì ra là Hạ tổng. Thật ngại quá, trợ lý của tôi không cẩn thận đụng vào xe của ngài."
Phó Tự Trì gõ cửa sổ xe hai cái, Tống Mạnh lập tức xuống xe nghe chỉ thị của anh,"Tống Mạnh, báo cảnh sát đi, tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, không có cảnh sát giải quyết thì không được."
Tống Mạnh chần chờ vài giây, kiên trì hỏi: "Phó tổng, không phải ngài vội vàng đến trạm tàu cao tốc sao?"
Cảnh sát giao thông đến xử lý ngược lại sẽ chậm trễ thời gian rất lâu.
Phó Tự Trì quét mắt nhìn anh/Vậy sao? Vậy thì không đi."
Mục đích đã đạt được, cũng không cần phải đi nữa.
Hạ Minh Châu đứng bên cạnh thân xe bị hư hỏng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phó Tự Trì, tức giận bật cười: "Anh cho rằng ngăn tôi lại, Tiểu Sơ sẽ chọn anh sao?”
"Tôi biết." Phó Tự Trì bình thản đáp lại, trong lời nói không nghe ra một tia gợn sóng, đôi mắt hơi nhướng lên, anh hỏi ngược lại: "Vậy thì sao?"
"Đến một người thì đối phó một người, tóm lại bên cạnh cô ấy ngoài tôi ra không thể có bất cứ người đàn ông nào khác."
"Hạ tổng, tôi khuyên ngài nên giải quyết tốt chuyện trong nhà trước, ngài nói xem?"
Hạ Minh Châu đã sớm đoán được là Phó Tự Trì ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, nếu không mẹ anh làm sao có thể biết anh nhập viện, vừa rồi tông vào đuôi xe, chỉ sợ cũng là anh ta cố ý đụng phải, chính là vì không cho anh thuận lợi nhìn thấy Lê Sơ,'Dùng thủ đoạn hạ lưu này đối phó với tôi, Phó tổng thật đúng là đề cao tôi."
Trong Phó Tự Trì mang theo ý cười, quanh người lại lộ ra lạnh thấu xương, phản kích: "Cũng vậy."
Khi Lê Sơ mang theo con gái trở lại thị trấn Văn Đức thì đã là buổi chiều.
Lúc đi hành lý mang không nhiều lắm, lúc trở về ngược lại nhét đây một rương lớn, đều là quần áo và đồ chơi Từ Tử Khâm mua cho Tiểu Linh Lan, còn có quà tặng Lê Sơ mang cho người trong nhà.
Phùng Ngọc Dung giúp đỡ con gái thu thập hành lý, trên tay không nhàn rỗi, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi,'Sơ Sơ, lần này đi Lạc Thành không có xảy ra chuyện gì đúng không?”
Phùng Ngọc Dung là lo lắng con gái lại bị người quấn lấy.
Chuyện ba năm trước đến bây giờ nhớ lại cũng làm cho lòng bà đau như dao cắt.
"Không có, tất cả đều tốt."
Lê Sơ không muốn mẹ lo lắng nên đành phải nói dối.
Thời gian ở Lạc Thành ngắn ngủi vài ngày đã xảy ra rất nhiêu chuyện, gặp rất nhiều người, Lê Sơ chọn vài chuyện vui vẻ nói cho mẹ nghe, để cho bà yên tâm.
Phùng Ngọc Dung lật xem ảnh chụp hôn lễ trong điện thoại di động của con gái, trong lúc nhất thời cực kỳ hâm mộ không thôi, lúc trước nếu không phải trong nhà thiếu khoản nợ kia, con gái bây giờ cũng nên hạnh phúc như vậy.