Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286: Chương 286

Chương 286: Chương 286 Chương 286: Chương 286Chương 286: Chương 286

Hạ Minh Châu dường như không nghe thấy, thoát khỏi sự giam cầm của mẹ đi ra ngoài.

Cuối cùng mẹ Hạ nhịn không được khóc: "Con có biết cô ấy đã có con không?”

"Vậy thì sao?" Hạ Minh Châu hỏi ngược lại.

Mẹ Hạ giật mình sửng sốt trong chớp mắt, ôm mặt sụp đổ khóc lớn,'Điên rồi, thật sự điên rồi. Chẳng lẽ con phải vội vàng làm cha dượng cho con của cô ấy sao? Người khác sẽ nhìn con như thế nào? Nhìn nhà chúng ta như thế nào?”

Hạ Minh Châu cười khổ, giọng nói cũng trở nên thê lương: "Nếu lúc đó hai người không ép cô ấy rời đi, con và cô ấy đã sớm kết hôn rồi, không phải sao?"

Nước mắt tràn mi, mẹ Hạ nghẹn ngào trả lời: 'Chúng ta đã làm sai, nhưng đó đều là vì tốt cho con."

Mẹ Hạ đi lên trước, hai tay nắm chặt cánh tay con trai, không chịu thả ra,'Minh Châu, trên đời này nhiều con gái như vậy, chúng ta tìm một người khác được không? Coi như mẹ cầu xin con."

Hạ Minh Châu gạt tay mẹ ra,'Con chỉ muốn cô ấy."

Anh không để ý mẹ ở phía sau, rời khỏi bệnh viện trở về khách sạn, thay một bộ quân áo đi gõ cửa phòng Lê Sơ nhưng thủy chung không nhận được đáp lại, dưới tình thế cấp bách mới gọi điện thoại cho cô.

Lê Sơ nghe Hạ Minh Châu nói xong, trong lòng cũng không phải không có một chút xúc động, chỉ là cô sẽ không bao giờ quay đầu lại. Khi đó nhà cô thiếu nợ, Phó Tự Trì ép buộc, cọng rơm cuối cùng đè bẹp cô lại là lời của cha mẹ Hạ gia, cô nghĩ, cả đời này cô cũng không thể tiêu tan.

Cô tôn kính bọn họ như vậy, quan tâm bọn họ như vậy, coi bọn họ là cha mẹ của mình, thậm chí ở thời điểm gian nan nhất cũng không nghĩ tới muốn làm phiền bọn họ, thế nhưng bọn họ lại không chút lưu tình mà vứt bỏ cô.

Nếu như nói Phó Tự Trì là lợi kiếm đâm tim, như vậy bố Hạ mẹ Hạ chính là dao cùn cắt thịt.

Đều làm cho cô vô cùng đau đớn.

Lê Sơ nhắm mắt lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt chảy xuống.

"Hạ Minh Châu."

Cô gọi tên anh.

"Đừng tới gặp em.”

"Chúc anh hạnh phúc.....

Điện thoại bị cúp.

Hạ Minh Châu gọi lại thì không có ai nghe máy.

Anh lái xe chạy tới ga tàu cao tốc, hy vọng có thể gặp lại cô một lần, giáp mặt giữ lại.

Phó Tự Trì cũng không biết tin Lê Sơ rời đi sớm hơn Hạ Minh Châu.

Lê Sơ ở đâu đối với anh mà nói đều không quan trọng, cô ở đâu, anh liền đi nơi đó gặp cô.

Người duy nhất khiến anh chú ý chính là Hạ Minh Châu.

Anh thật sự sợ Lê Sơ và Hạ Minh Châu một lần nữa ở bên nhau. Bảo người thông báo cho mẹ Hạ Minh Châu đến bệnh viện là bước đầu tiên anh phản kích.

Bản thân Hạ Minh Châu không phải là trở ngại, nhưng cha mẹ anh nhất định là vậy.

Lê Sơ tuyệt đối không thể dưới sự phản đối của cha mẹ Hạ gia mà vẫn kiên trì ở bên Hạ Minh Châu, điểm này, Phó Tự Trì chắc chắn hơn bất cứ ai.

Từ bên Thời Doanh biết được Lê Sơ trở về thị trấn Văn Đức, Phó Tự Trì ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Điều này đại biểu Lê Sơ cự tuyệt Hạ Minh Châu.

Phó Tự Trì thay quần áo do trợ lý đưa tới, ra khỏi bệnh viện.

Trợ lý Tống Mạnh lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn vê phía ông chủ ở ghế sau,'Phó tổng, đưa ngài vê nhà không?"

"Đến công ty." Tâm mắt Phó Tự Trì dừng trên màn hình điện thoại, thờ ơ nói.

"Được rồi."

Đi vòng qua bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện, Phó Tự Trì đột nhiên đổi ý,Đến ga tàu cao tốc."

Tống Mạnh liếc trộm ông chủ ở ghế sau một cái, thấy sắc mặt anh xanh xao, không dám mở miệng hỏi nguyên do, yên lặng dẫn đường đến trạm tàu cao tốc.

Chuyến này Phó Tự Trì không cần phải đi, nhưng Hạ Minh Châu muốn đi, sao anh có thể không đi?

Không biết là vận khí tốt hay là ông trời đều đang giúp anh, ở trên cao tốc anh lập tức nhận ra biển số xe của Hạ Minh Châu. Sau khi từ Hạ Minh Châu về nước anh không lúc nào là không chú ý đến cậu ta, biển số xe đã sớm thuộc nằm lòng.
Bình Luận (0)
Comment