Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 285 - Chương 285: Chương 285

Chương 285: Chương 285 Chương 285: Chương 285Chương 285: Chương 285

Linh Lan đã lâu không nhìn thấy Lê Sơ, như là ốc sên một nửa dính ở trên người Lê Sơ không chịu xuống.

Lê Sơ vuốt ve tóc con gái, nhẹ giọng cùng Từ Tử Khâm nói chuyện,'Tử Khâm, mình và Linh Lan ngày mai sẽ trở về."

Từ Tử Khâm cả kinh, vội quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt tràn đây không nỡ: "Nhanh như vậy đã trở về sao?"

"Kỳ thật hôm nay phải trở về, chỉ là... Lời sau không cần cô nói, Từ Tử Khâm cũng có thể hiểu được.

Từ Tử Khâm luyến tiếc Lê Sơ, cơ hội các cô có thể gặp mặt không nhiều lắm, lần sau gặp lại không biết phải tới khi nào.

Cô có thể hiểu được nguyên nhân Lê Sơ làm như vậy, đơn giản là bị con chó Phó Tự Trì kia ép buộc không thể không rời đi.

Rời đi cũng tốt, trở về thị trấn Văn Đức có thể tiếp tục sống yên ổn, dù sao cũng tốt hơn là ở chỗ này mỗi ngày run sợ trong lòng.

Từ Tử Khâm thở dài, ôm lấy Lê Sơ/"Ngày mai mình đưa cậu đi nhà ga."

"Ừm"

Lê Sơ gật đầu tâm mắt rơi ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tâng san sát thành phố ẩn nấp trong màn mưa cực lớn, hư hư thực thực, khiến cô nhìn thế nào cũng không rõ.

Hôm qua trời đổ mưa một ngày, thành phố dơ bẩn bị rửa sạch, sau cơn mưa, sáng sớm ánh mặt trời trong suốt bao phủ cả thành phố.

Lê Sơ mua vé tàu cao tốc buổi sáng, chưa đến chín giờ sáng đã đến ga tàu cao tốc.

Khoảng cách khởi hành còn có hơn nửa giờ, Từ Tử Khâm muốn bồi các cô nhiều một chút, không chịu rời đi sớm, vì thế ba người liền tìm một quán cà phê ngồi xuống, chờ tới gân giờ soát vé thì đi vào cũng không muộn.

Cà phê gọi còn chưa làm xong, Lê Sơ đã nhận được điện thoại Hạ Minh Châu gọi tới.

"Tiểu Sơ, em đang ở đâu? Anh có lời rất quan trọng nhất định phải nói trước mặt em.”

Trong điện thoại, giọng nói của Hạ Minh Châu rất gấp rất hoảng.

Lê Sơ trâm mặc vài giây, mở miệng nói: "Học trưởng, em đã đến ga tàu cao tốc, lát nữa sẽ kiểm vé vào."

Lê Sơ ý bảo Từ Tử Khâm giúp cô chiếu cố Linh Lan, đứng dậy đi ra ngoài tiệm, cô không muốn để cho con gái nghe được những thứ này, cho dù cô bé nhỏ như vậy căn bản sẽ không biết người lớn đang nói cái gì.

"Em biết anh muốn nói cái gì", Lê Sơ không đợi Hạ Minh Châu mở miệng, đã nói trước,Học trưởng, đừng tiếp tục lãng phí thời gian trên người em, chúng ta... thật sự là không có khả năng."

Hạ Minh Châu căn bản không thể chấp nhận kết quả này, anh siết chặt điện thoại, hỏi cô: "Là bởi vì cha mẹ anh sao?”

Anh không nghĩ ra ngoài nguyên nhân này ra Lê Sơ còn lý do gì để cự tuyệt anh."Tiểu Sơ, lúc trước trong nhà em xảy ra chuyện, là cha mẹ anh ép em rời đi, khiến em rơi vào tuyệt vọng sâu sắc hơn. Bọn họ là cha mẹ anh, là người thân anh vĩnh viễn cũng không dứt bỏ được, anh không thể vứt bỏ bọn họ một mình đi về phía em, cho nên chỉ có thể thay bọn họ xin lỗi em, anh không cầu em tha thứ, bởi vì đổi lại là anh có thể cũng sẽ không tha thứ, anh chỉ muốn nói cho em biết, cha mẹ sẽ không trở thành trở ngại cho chúng ta ở bên nhau, anh sẽ cân bằng tốt tất cả, em tin tưởng anh có phải không?”

Anh vội vàng lấy trái tim mình ra cho Lê Sơ xem, anh sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Sau khi hạ sốt, đầu óc tỉnh táo lại, nhìn thấy người làm bạn bên cạnh là mẹ anh, trong lòng anh theo bản năng sợ hãi, sợ Lê Sơ gặp mẹ, lúc trước cha mẹ anh tuyệt tình như vậy, đối với Lê Sơ mà nói là tổn thương lớn cỡ nào. Cho đến hôm nay anh nhớ tới vẫn sẽ cảm thấy đau lòng, nếu là Lê Sơ chỉ có đau hơn anh.

Hạ Minh Châu hoảng hốt hỏi mẹ có từng gặp Lê Sơ hay không, thấy mẹ gật đầu dự cảm không tốt trong lòng anh càng mãnh liệt, xốc chăn xuống giường, mẹ lại đè anh lại "Minh Châu, con không thể đi gặp con bé nữa!"
Bình Luận (0)
Comment