Chương 284: Chương 284
Chương 284: Chương 284Chương 284: Chương 284
Nhưng Lê Sơ tựa hồ là ngoại lệ kia.
Cậu lắng nghe cô nói rất nhiều về thị trấn Văn Đức, cảm nhận tất cả những gì cô cảm nhận và không thể không muốn nghe cô nói nhiều hơn.
Lúc dừng đèn đỏ, cậu nghiêng đầu tâm mắt nhìn món điểm tâm ngọt Lê Sơ ôm trong ngực, đó là cậu mang cho mẹ, nếu không phải tạm thời nảy sinh ý nghĩ lòng vòng mua phần điểm tâm ngọt này, cậu cũng sẽ không trùng hợp gặp Lê Sơ như vậy.
"Món điểm tâm ngọt của tiệm này rất ngon, chị nếm thử xem?"
Có lẽ là vừa rồi Giang Tự Xuyên nói không đủ thẳng tanh, cho nên Lê Sơ vẫn không nhúc nhích, Giang Tự Xuyên dứt khoát bảo cô mở bao bì ra ăn.
Lê Sơ xấu hổ cười cười: "Không cần, tôi không đói bụng."
Món điểm tâm ngọt cho dù không phải tặng người cũng là Giang Tự Xuyên mua đồ ăn của mình, cô làm phiền cậu lái xe đưa tiễn đã rất ngượng ngùng rồi, sao có thể ăn đồ của người ta nữa.
Con số dưới đèn đỏ nhảy rất nhanh, không bao lâu đèn đã biến thành màu xanh lá cây.
Giang Tự Xuyên không khuyên cô nữa, anh đạp chân ga, xe tiếp tục chạy †rong màn mưa.
Vài phút sau, xe đi vào bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, Giang Tự Xuyên trực tiếp lái xe đến cửa thang máy, thuận tiện cho Lê Sơ xuống xe.
Lê Sơ cởi dây an toàn, nhìn Giang Tự Xuyên ướt đẫm như cô, ngượng ngùng nói: "Giang Tự Xuyên, cám ơn cậu đã đưa tôi về, cũng rất xin lỗi vì làm ướt quần áo của cậu."
"Không sao, chị không cần tự trách." Giang Tự Xuyên cố ý hạ giọng.
Lê Sơ xuống xe, câm điểm tâm ngọt lại hoàn hảo không tổn hao gì đặt trở lại ghế lái phụ, trước khi đóng cửa xe, cô không quên dặn dò: "Giang Tự Xuyên, sau khi trở vê bảo người nhà cậu nấu một chén canh gừng cho cậu uống, có thể chống lạnh, thời tiết này không nóng không lạnh, đầm mưa cũng dễ dàng sinh bệnh."
Hô hấp Giang Tự Xuyên hơi ngưng trệ, lắng lặng nhìn người phụ nữ trước mắt.
Cô vịn cửa xe, mái tóc dài ướt đẫm còn nhỏ nước, quần áo trên người nhăn nhúm dán sát, cả người chật vật không chịu nổi, nhưng cô lại dùng ngữ khí cực kỳ ôn hòa dặn dò cậu phải uống canh gừng.
Sau khi cậu lên trung học cơ sở, ngay cả mẹ cậu cũng không quan tâm đến cậu nữa, tất cả mọi người đều nói cậu là người thừa kế tương lai của Giang gia, cậu không thể yếu đuối, không thể tùy hứng, tất cả mọi chuyện đều phải làm từng bước, vốn cậu cũng cảm thấy cuộc sống của mình nên như vậy, nhưng hiện tại, hình như đã khác.
Giang Tự Xuyên khẽ gật đầu bình tĩnh nói: "Lê Sơ, chị lên lầu trước đi."
Lê Sơ không chú ý tới trong lời nói của Giang Tự ẩn giấu chữ "chị" này, cô không rối rắm bảo Giang Tự Xuyên rời đi trước, mà nghe xong lời của cậu thì đóng cửa xe lại, xách túi đựng ô đi đến cửa thang máy.
Giang Tự Xuyên tận mắt nhìn thấy bóng dáng của cô đi vào thang máy mới lái xe trở vê Giang gia, trong tòa nhà to như vậy ngoại trừ người giúp việc, cũng chỉ còn lại có mẹ cậu, cha cậu sáng sớm đi công ty, trở về đại khái cũng là đêm khuya. Bà Giang thấy quần áo con trai ướt hết, đau lòng bước lên phía trước: "Làm sao vậy, không phải lái xe ra ngoài sao?”
Giang Tự Xuyên đưa điểm tâm ngọt cho mẹ,Lúc trở về tiện đường mang cho mẹ."
Trong lòng bad Giang cảm động, ôm phần điểm tâm ngọt dính nước mưa, hốc mắt ửng đỏ: "Mưa lớn như vậy thì đừng đi mua, tự làm mình thành như vậy. Mau đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, miễn cho sinh bệnh."
Giang Tự Xuyên gật đầu: "Được."
Cậu nhấc chân đi về phòng mình, trước khi lên cầu thang gọi một người hầu lại,'Phiên cô nấu giúp tôi một chén canh gừng, lát nữa tôi xuống uống."
Bà Giang sững sờ tại chỗ.
Vai trò người mẹ này bà làm rất không xứng chức, ngay cả chuyện canh gừng chống lạnh cũng phải để con trai tự mình quan tâm.
Lê Sơ sau khi trở lại phòng khách sạn vội vàng tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà cùng Từ Tử Khâm làm ổ ở sô pha, tinh thần cũng uể oải xuống.