Chương 283: Chương 283
Chương 283: Chương 283Chương 283: Chương 283
Cậu chỉ có nói như vậy, Lê Sơ mới có thể thay đổi chủ ý của cô.
Lê Sơ không ngờ Giang Tự Xuyên lại xuống xe, cô hoàn toàn không hiểu tại sao cậu phải làm như vậy, chỉ vì muốn cô lên xe không tiếc mình dâm mưa, lần đầu tiên cô gặp cậu còn cảm thấy cậu không có hơi thở của thiếu niên, bây giờ xem ra cậu căn bản không thiếu.
"Giang Tự Xuyên, cậu không cần xuống, mau trở vào trong xe đi."
Lê Sơ đưa ô trong tay lên đầu Giang Tự Xuyên, cố gắng giúp cậu che mưa, nhưng vóc dáng cô không đủ cao, căn bản che không được.
Giang Tự Xuyên gọi Từ Tử Khâm một tiếng chị dâu họ, Lê Sơ cùng Từ Tử Khâm quan hệ tốt, cũng coi Giang Tự trở thành em họ mà đối đãi, giờ phút này nhìn cậu đâm mưa, trong lòng cũng sốt ruột, cô giống như là dỗ con gái, ôn thanh dỗ cậu: "Tôi cùng cậu trở về trong xe, được không?
Giang Tự Xuyên nhận lấy chiếc ô trong tay Lê Sơ, kéo cô đi về phía ghế lái phụ, mặt ô hoàn toàn nghiêng trên đỉnh đầu Lê Sơ, ngăn cách cô với màn mưa.
Cửa xe mở ra, Lê Sơ nhìn thấy một hộp điểm tâm ngọt trên chỗ ngồi, nghĩ có thể cậu muốn tặng cho một cô gái nào đó, cô cẩn thận xách hộp điểm tâm ngọt lên, sợ đụng hỏng.
Giang Tự thu ô ngồi vào ghế lái, cẩn thận gấp lại, lại tìm một cái túi đựng lại đưa cho Lê Sơ/'Cất ô đi."
"Được, cám ơn cậu.' Lê Sơ nhận lấy đặt ở bên chân, lại câm điểm tâm ngọt đưa lên cho Giang Tự,'Cái này bằng không để ở ghế sau?"
Cả người cô ướt đẫm, còn xách theo như vậy chỉ sợ phần điểm tâm tỉnh xảo này cũng bị dính nước bẩn, đến lúc đó lại muốn tặng người cũng không thích hợp lắm.
Giang Tự rút một bó khăn giấy từ trong hộp đưa đến trước mặt Lê Sơ,'Lau mặt." Anh nhìn thoáng qua món điểm tâm ngọt trong tay Lê Sơ, không thèm để ý nói: "Chị cầm đi, mở ra cũng không sao."
Thì ra đó không phải là tặng cho nữ sinh.
Lê Sơ thở phào nhẹ nhõm, sợ mình quấy rây cuộc hẹn của người trẻ tuổi.
Lê Sơ lau khô nước mưa trên mặt, nhưng trên người lại không có chỗ nào không nhỏ nước, phá hủy xe của em họ, trong lòng Lê Sơ băn khoăn, cô chờ Giang Tự lau mặt xong mới nói: "Giang Tự Xuyên, chúng ta có thể thêm wechat không? Phí rửa xe tôi chuyển cho cậu."
Giang Tự Xuyên vốn định từ chối, cậu ta cũng không thiếu chút phí tẩy rửa này, chính cậu ta khăng khăng muốn đưa Lê Sơ về, không có lý do gì để cô bỏ ra số tiên này, nhưng bất ngờ, cậu lại gật đầu “Có thể, em quét chị."
Cậu mở wechat thêm Lê Sơ làm bạn tốt, nhìn thấy ảnh chân dung của cô là chữ logo, lập tức hỏi cô: "Đây là công ty của chị sao?"
Lê Sơ bật cười: "Không phải công ty gì, là nhà nghỉ tôi kinh doanh, có cơ hội tới chơi nha.”
"Được." Giang Tự Xuyên không cần nghĩ ngợi đáp lại.
Lê Sơ cất kỹ điện thoại di động, giới thiệu thị trấn Văn Đức cho Giang Tự, mỗi lần cô nói đến quê hương trong mắt đều lóe sáng, cả người đắm chìm trong đó, cũng sẽ khiến cho người bên ngoài đồng cảm.
Giang Tự Xuyên lái xe, yên lặng nghe cô nói núi non sông ngòi thị trấn Văn Đức, nhân văn hội tụ, cậu nghĩ, đó hẳn là một trấn nhỏ đặc biệt yên tĩnh. Cần gạt nước siêng năng làm việc, hạt mưa to bằng hạt đậu vừa rơi xuống kính xe đã bị gạt xuống. Xe cộ qua lại trên đường rất ít, người đi đường cũng không nhìn thấy mấy người, sau khi Lê Sơ không nói gì nữa, cả thế giới đều rất muốn yên tĩnh lại.
Cô ôm phần điểm tâm ngọt kia, đôi mắt buông xuống xuất thần rơi vào đầu ngón tay trắng bệch của mình.
Vừa rồi hoàn toàn không nghĩ đến em họ có nguyện ý nghe hay không, tự mình nói ra, hẳn là rất quấy nhiễu cậu, nhưng cô lại không tiện trực tiếp hỏi ra miệng, khiến cho cả hai đều xấu hổ.
Bên tai bỗng nhiên an tĩnh lại, lại làm cho Giang Tự trong lúc nhất thời không thể thích ứng, chính cậu là một cái hồ lô khó chịu, không quá thích nói chuyện, rất ít nghe người thao thao bất tuyệt, cậu sẽ cảm thấy đó là đang lãng phí thời gian, trong tín điêu của Giang Tự Xuyên, bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất để khái quát.