Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282: Chương 282

Chương 282: Chương 282 Chương 282: Chương 282Chương 282: Chương 282

"Sơ Sơ... Từ Tử Khâm từ trước đến nay không biết an ủi người khác, suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra một câu an ủi.

Cô ở trong phòng ngủ thương cảm thay Lê Sơ, không chú ý tới Tiểu Linh Lan đã bám ở trên cửa phòng ngủ, trông mong nhìn điện thoại di động trong tay cô,'Mẹ nuôi, tới con chưa? Con muốn nói chuyện với mẹ."

Từ Tử Khâm bị giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa một cái, điện thoại di động thiếu chút nữa không có ném ra ngoài, cô hô hấp mấy hơi trấn an tâm tình, ngồi xổm xuống đưa điện thoại di động cho Tiểu Linh Lan.

Hai bàn tay nhỏ bé của Linh Lan cố sức cầm di động, ủy khuất khóc lóc kể lể với mẹ: "Mẹ đi đâu rồi, sao còn chưa về? Con rất nhớ mẹ."

Lê Sơ nghe thấy giọng nói của con gái, trái tim liền mêm mại,'Mẹ sắp về rồi."

"Vậy mẹ nhanh lên đi, con không chờ được nữa rồi."

Lê Sơ dịu dàng cười: "Mẹ biết rồi."

Từ Tử Khâm lại gân nói: "Sơ Sơ, cậu làm sao trở về? Bên ngoài mưa to, không tiện đón xe đi, tớ bảo Thời Doanh đi đón cậu."

"Đừng làm phiền anh ấy, anh ấy cũng có chuyện của mình phải làm, mình đã gọi xe rồi." Lê Sơ cự tuyệt đề nghị của Từ Tử Khâm.

Từ Tử Khâm cũng không kiên trì nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Lê Sơ lật xem đơn đặt hàng đón xe, vẫn không có người nhận, mưa càng lúc càng lớn, xem ra đến chạng vạng tối cũng sẽ không dừng lại. Lê Sơ lúc đi ra mang theo ô, lúc Thời Doanh đưa đón thì không cần dùng hiện tại cô muốn đi tàu điện ngâm thì ngược lại dùng tới.

Xương ô mở ra, cô chìm vào trong màn mưa.

Bệnh viện cách cửa tàu điện ngầm không xa, khoảng cách bảy tám trăm mét, đi chậm mười phút cũng có thể tới.

Lê Sơ mới đi được trăm mét, trên người đã bị nước mưa xối ướt hơn phân nửa, không thể không đội mưa bước nhanh hơn.

Lúc tới gân cửa tàu điện ngầm, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng còi.

Mới đầu Lê Sơ cũng không để ý, cô và xe không cùng một đường, cũng sẽ không xuất hiện tình huống cô chắn ngang đường dành cho xe hoang đường như vậy, cho đến khi chiếc xe kia chậm rãi chạy đến bên cạnh cô, ngay cả vết nước cũng chưa từng bắn lên người cô, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Tự Xuyên đập vào rèm mắt Lê Sơ.

Cả người Lê Sơ ướt đẫm, bộ dáng chật vật không chịu nổi, nhưng cô không cảm thấy xấu hổ chút nào, vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh như thường ngày, cô nắm chặt cán ô chịu đựng mưa gió ăn mòn, nói chuyện với người trong xe: “Giang Tự Xuyên, cậu cũng là mới từ bệnh viện đi ra sao?”

Gặp lại Giang Tự Xuyên cũng khiến Lê Sơ hết sức bất ngờ.

"Chị Lê Sơ, chị lên xe trước, em tiễn chị." Giang Tự Xuyên không trả lời Lê Sơ, mà thúc giục cô lên xe.

Lê Sơ chớp mắt, gạt nước mưa rơi vào mắt ra ngoài,'Cảm ơn, không làm phiên em nữa, chị đi tàu điện ngầm về là được rồi."

Quần áo trên người cô đều ướt đẫm, sẽ làm bẩn xe Giang Tự Xuyên, loại xe sang trọng này giặt sạch một lần chỉ sợ cũng phải hơn mấy ngàn vạn, cũng không phải cô không trả nổi phần tiên này, chỉ là ít nhiều có chút đau lòng, nhà nghỉ cô kinh doanh kia chính là lúc chật ních cũng không kiếm được nhiều tiên như vậy.

Gió càng thổi càng lớn, thân thể gầy yếu của Lê Sơ lung lay sắp đổ trong gió, cô muốn cất bước đi về phía trước, lại gặp phải gió cản rất lớn, thế cho nên nửa bước khó đi.

Giang Tự Xuyên cởi dây an toàn xuống xe, dầm mưa giữ chặt cổ tay Lê Sơ,'Chị Lê Sơ, cứ tiếp tục giằng co như vậy, chúng ta đều sẽ sinh bệnh."

Cậu quanh năm rèn luyện, tố chất thân thể tốt, cũng sẽ không bởi vì đầm mưa mà sinh bệnh, nhưng Lê Sơ không giống, cô gầy gò như vậy, nghe chị họ nói thân thể cô cũng không tốt lắm, dầm mưa lại bị cảm lạnh hơn phân nửa sẽ sinh bệnh.

Lúc cậu nói chuyện cũng không chỉ nói Lê Sơ, cậu nói là bọn họ đều sẽ sinh bệnh. Cậu cùng Lê Sơ tiếp xúc không tính là nhiều, nhưng cũng đủ để cậu hiểu rõ tính cách và phẩm chất của cô, cô là kiểu người sợ phiền toái người khác, cũng sợ mang đến phiền toái cho người khác.
Bình Luận (0)
Comment