Chương 281: Chương 281
Chương 281: Chương 281Chương 281: Chương 281
Xe trong ngày mưa to là khó chờ nhất, sau khi đặt hàng xong trên điện thoại di động chậm chạp không có tài xế nhận đơn, Lê Sơ cũng không sốt ruột, đứng ở đó im lặng chờ đợi, rất ít người dừng chân như cô, phần lớn đều là vội vội vàng vàng, thỉnh thoảng có mấy người dừng lại một chút đưa ánh mắt nhìn về phía cô.
Tiếng chuông điện thoại gọi lại suy nghĩ của Lê Sơ.
"Sơ Sơ, bệnh tình học trưởng khá hơn chút nào chưa?" Giọng nói của Từ Tử Khâm bay vào trong tai Lê Sơ, trong điện thoại mơ hồ còn có thể nghe được TV truyền tới âm thanh cùng giọng sữa của con gái Linh Lan.
"Tốt hơn nhiều rồi, dì Hạ tới chăm sóc anh ấy, mình muốn về trước." Cảm xúc của Lê Sơ được cô che giấu rất khá, khiến người ta nghe không ra một chút vấn đề.
Nhưng Từ Tử Khâm không phải người khác, cô là bạn tốt nhất của Lê Sơ, từ năm nhất chính là bạn cùng phòng trên dưới ký túc xá, nghiên cứu sinh lại cùng nhau thuê phòng, tính ra tình hữu nghị của các cô đã mười năm, cô làm sao có thể không hiểu Lê Sơ.
Nếu Lê Sơ thoạt nhìn không có việc gì thì đại biểu nhất định có việc, Từ Tử Khâm xoa xoa đầu Tiểu Linh Lan, tiến đến bên tai cô bé nhỏ giọng dỗ: "Bảo bối, mẹ nuôi trước cùng mẹ con nói vài câu, lập tức sẽ đưa điện thoại di động cho con được không?”
Tiểu Linh Lan gật gật đầu: "Mẹ nuôi nói chuyện giữ lời nha." Nói xong, cô bé còn vươn ngón út muốn cùng Từ Tử Khâm ngoắc tay.
Từ Tử Khâm cùng cô kéo câu đóng dấu, mới rời khỏi ánh mắt tiểu cô nương chăm chăm không nỡ đi vào phòng ngủ.
Cô và Lê Sơ nói chuyện cũng không thích hợp để cho Tiểu Linh Lan nghe được.
Từ Tử Khâm khép nửa cửa, vừa nhìn chăm chú động tĩnh Linh Lan, vừa cùng Lê Sơ nói chuyện,'Dì Hạ tới? Các cậu nói cái gì? Mẹ anh ấy lại phản đối các cậu ở cùng một chỗ sao?"
Vấn đề như pháo liên thanh thổi quét về phía Lê Sơ, Lê Sơ không trốn tránh, từng cái từng cái tỉ mỉ trả lời: "Dì hẳn là biết học trưởng bị bệnh chạy tới chăm sóc, dì ấy nói xin lỗi với mình, nói dì ấy và chú Hạ mấy năm nay đều rất áy náy với mình, còn nói... sẽ không phản đối mình và học trưởng ở bên nhau nữa."
Từ Tử Khâm ngoài ý muốn trừng mắt nhìn, sợ mình nghe lầm, cô cho rằng cha mẹ Hạ gia nhất định sẽ phản đối bọn họ sửa lại tình cũ.
Vậy mà lại dễ dàng đồng ý như vậy?
"Sơ Sơ, nếu cha mẹ học trưởng cũng không phản đối, cậu còn có cái gì băn khoăn đâu?" Từ Tử Khâm một lòng mang tư tưởng tác hợp Lê Sơ cùng Hạ Minh Châu, không chỉ là bởi vì cô tin tưởng nhân phẩm của Hạ Minh Châu, cũng bởi vì cô biết Hạ Minh Châu đủ yêu Lê Sơ, có thể cho Lê Sơ hạnh phúc.
Lê Sơ cười khẽ một tiếng: "Mình nói với dì Hạ, mình đã có con."
Tâm Từ Tử Khâm lập tức bị nhéo, ngay cả âm điệu cũng bắt đầu run rẩy: "Dì nói như thế nào?”
Cô thâm nghĩ học trưởng sẽ không vì Lê Sơ có con mà khinh thường cô, nhưng cô đã quên xác suất lớn của thế hệ trước là sẽ không chấp nhận đứa con chưa lập gia đình của mình cưới một người phụ nữ mang theo con riêng. Cha mẹ Hạ Minh Châu đều là phần tử trí thức, tư tưởng tương đối chính thống, tuyệt đối không thể đồng ý.
"Dì cái gì cũng không nói."
Vô thanh thắng hữu thanh.
Mẹ Hạ không nói một câu, trong lòng mọi người cũng đã biết rõ ràng.
Từ Tử Khâm đến giờ khắc này rốt cuộc hiểu được Lê Sơ vì sao không muốn cùng học trưởng nối lại tình xưa một lần nữa.
Từ đầu đến cuối mấu chốt lớn nhất đều là ở cha mẹ Hạ Minh Châu.
Nếu Lê Sơ và học trưởng ở bên nhau, học trưởng nhất định sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử, bị ép phải chọn một trong hai tình thân và tình yêu.
Lê Sơ sẽ không làm như vậy, cô là người tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho học trưởng rơi vào khốn cảnh.
Từ Tử Khâm thở dài một tiếng, than mệnh thương thay bạn tốt nhiều thăng trâm, cũng than cho bạn tốt vì sao luôn không chiếm được hạnh phúc, rõ ràng là gần trong gang tấc.