Chương 280: Chương 280
Chương 280: Chương 280Chương 280: Chương 280
Mẹ Hạ lòng nóng như lửa đốt xông vào phòng bệnh quan tâm bệnh tình của con trai, trực tiếp đẩy Lê Sơ sang một bên.
Lê Sơ lặng lẽ đứng bên cạnh, không lên tiếng quấy rầy.
Mẹ Hạ vuốt cái trán đỏ bừng của Hạ Minh Châu, đau lòng không thôi: "Sao lại đột nhiên sốt cao thế."
Nói xong, bà mới chú ý tới một người phụ nữ đứng sau lưng mình.
Bà quay đầu nhìn qua, biểu tình lo lắng dân dần cứng ngắc, như là bùn đất hồ thành pháo đài rạn nứt mấy cái khe hở.
Mẹ Hạ căn bản không ngờ còn có ngày gặp lại Lê Sơ.
Lúc trước bởi vì trong nhà Lê Sơ thiếu khoản nợ kếch xù, hai ông bà vì tương lai của con trai bất đắc dĩ buộc Lê Sơ chủ động chia tay, sau khi con trai biết được dễ dàng trở mặt trong nhà, thậm chí đi ra nước ngoài ba năm, thời gian nói chuyện với bọn họ trong ba năm này đã ít lại càng ít.
Mẹ Hạ từng hối hận quyết định lúc trước, nhưng nếu làm lại lần nữa, bà vẫn sẽ làm như vậy, đời này bà chỉ có một đứa con trai là Hạ Minh Châu, bà không thể trơ mắt nhìn anh nhảy vào hố lửa.
Nhưng hiện tại, con trai của bà đã có đầy đủ vốn liếng đi ứng đối với nhân sinh của mình, bà cũng sẽ không phản đối hai người một lần nữa ở cùng một chỗ, dù sao Lê Sơ là con dâu tốt mà lúc trước bà đã nhận định.
Mẹ Hạ áy náy rũ mắt xuống, bà tiến lên cầm tay Lê Sơ, nghẹn ngào đến không nói nên lời.
"Dì.' Lê Sơ lễ phép hỏi thăm mẹ Hạ,'Sức khỏe của dì và chú đều tốt chứ?" "Đều tốt đều tốt." Đôi mắt mẹ Hạ lóe lên, nhưng thủy chung không dám ngước mắt nhìn Lê Sơ,'Cha mẹ con đâu? Cũng đều tốt chứ?"
Lê Sơ trâm mặc vài giây, khó khăn mở miệng: 'Mẹ vẫn khỏe, cha con đã qua đời ba năm trước."
Mẹ Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy không dám tin, rốt cuộc nhịn không được rơi lệ,'Con gái, là chúng ta có lỗi với con."
Lê Sơ khẽ lắc đầu.
Cô chưa bao giờ oán hận cha mẹ Hạ, cô biết khi đó bọn họ cũng xuất phát từ bất đắc dĩ, khoản nợ lớn kia đặt ở trên người ai cũng sẽ không thở nổi, cho dù mẹ Hạ không đề cập tới, cô cũng sẽ tìm cơ hội tách ra với Hạ Minh Châu.
Trong lòng mẹ Hạ hoàn toàn áy náy, cho dù bà không biết tình hình cụ thể, cũng có thể đoán được khoảng thời gian đó đứa nhỏ Lê Sơ này trải qua bao nhiêu gian nan.
Mẹ Hạ nghĩ thầm bù đắp khoản nợ cho Lê Sơ, nắm tay Lê Sơ chặt hơn,'Sơ Sơ, nợ trong nhà đã trả hết chưa? Nếu thiếu tiền thì tìm Minh Châu, bây giờ nó có thể giúp con."
"Minh Châu đứa nhỏ này tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng dì cùng cha nó đều biết trong lòng nó vẫn có ngươi, hiện tại chính nó có bản lĩnh, trách nhiệm cũng đều có thể tự mình gánh vác, ta cùng cha nó cũng sẽ không nhúng tay nữa."
Mẹ Hạ nói lời này cũng không tính là quá mức thẳng tanh, bà muốn nói cho Lê Sơ biết chính là bà sẽ không phản đối con trai và Lê Sơ ở cùng một chỗ nữa, nhưng lúc trước là bà cứng rắn cắt đứt nhân duyên của hai đứa nhỏ, hiện tại nói như vậy cũng cảm thấy không có mặt mũi.
"Dì, ý của dì con đều hiểu, chỉ là con..." Giọng Lê Sơ rất nhẹ rất nhạt, cô dừng lại một lát, ngưng mắt nhìn Hạ Minh Châu đang mê man trên giường bệnh, đáy mắt trong suốt giống như đá rơi xuống mặt hồ tạo nên một vòng lại một vòng gợn sóng.
"Cái gì?" Khóe mắt mẹ Hạ rưng rưng nước mắt chờ Lê Sơ nói xong.
Lê Sơ mím môi, nói: "Con đã có con gái rồi."
Đại sảnh lầu một bệnh viện người đến người đi, trên mặt mỗi người hoặc nhiêu hoặc ít đều mang theo một chút ngưng trọng cùng khí tức âm u do mưa to ăn mòn, ngay cả làm cho tâm tình Lê Sơ cũng càng thêm phiền muộn.
Cô đứng ở lối vào đại sảnh, nhìn mưa liên miên không dứt không ngừng đập xuống mặt đất, phát ra âm thanh như đá rơi xuống đất, không khỏi nghĩ hạt mưa lớn như vậy đập vào người nhất định rất đau.