Chương 300: Chương 300
Chương 300: Chương 300Chương 300: Chương 300
Anh thậm chí không kịp đau lòng, theo bản năng xoay người trở vê phòng lấy chìa khóa xe.
Xe lập tức dừng ở cửa, một giây đồng hồ anh cũng không có trì hoãn, trực tiếp mở cửa xe phía sau ra,Lên xe, hiện tại anh đưa hai người đi bệnh viện, em đừng lo lắng, Linh Lan nhất định sẽ không có việc gì."
Con gái bị bệnh, Phó Tự Trì đau lòng hơn bất cứ ai, nhưng anh vẫn buộc mình tỉnh táo lại, Lê Sơ cần anh, con gái cũng cần anh, anh là chỗ dựa của các cô, anh không thể có chút bối rối nào.
Lúc trước cha Lê Sơ bị thương, Lê Sơ cũng cầu xin anh giúp đỡ như vậy, khi đó anh làm ra hành động trái lương tâm, lấy cha cô uy hiếp, bức bách cô ở lại bên cạnh anh. Khi đó anh một lòng muốn cô, cũng không biết làm như vậy sẽ chỉ đẩy cô xa hơn, ba năm chia tay kia, anh không có lúc nào không hối hận, nhưng cũng đã vô ích.
Anh cho rằng Lê Sơ sẽ không bao giờ cầu xin anh giúp đỡ nữa, nhưng không ngờ, cô còn có lúc cần anh.
Lê Sơ ôm con gái lên xe, không bao lâu, Phùng Ngọc Dung thu dọn xong đồ đạc muốn mang đi bệnh viện theo ra ngoài, chăm sóc đứa bé bị bệnh không phải là chuyện dễ dàng, Phùng Ngọc Dung muốn cùng con gái đi bệnh viện giúp đỡ chăm sóc Linh Lan, Lê Sơ lại để cho mẹ ở lại,'Mẹ, mẹ ở lại trông nhà giúp chị Vân, mấy ngày nay khách nhiều, một mình chị Vân khẳng định bận rộn lo không kịp."
Phùng Ngọc Dung lo lắng nhìn Phó Tự Trì, bất đắc dĩ gật đầu "Được, mẹ ở lại trông nhà trọ. Nếu con không chăm sóc được thì gọi điện thoại cho mẹ, mẹ qua giúp con." Phó Tự Trì bắt được ánh mắt của mẹ Lê Sơ khi nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, nhưng cũng không thể làm gì, đều là do năm đó anh sai quá sâu, các cô phòng bị anh như vậy cũng là bình thường.
"Dì à, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Sơ Sơ và con gái thật tốt."
Phùng Ngọc Dung cười lạnh, vừa định mở miệng trách cứ anh có tư cách gì nói ra từ "con gái" này, nhìn thấy Giang Tự Xuyên đứng ở ghế lái phụ liền nuốt lời trở lại.
Bà không muốn gây khó chịu trước mặt người ngoài.
"Được rồi, mau đến bệnh viện đi."
"Bệnh của đứa nhỏ không thể chậm trễ."
Phùng Ngọc Dung lui về phía sau vài bước, rời vị trí trống ra để cho xe thuận lợi khởi động.
Bà vốn định gọi Giang Tự Xuyên cùng về nhà trọ, chỉ thấy Giang Tự Xuyên tự mình mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Một tay Phó Tự Trì câm tay lái, khi nhìn Giang Tự Xuyên, đôi mắt thâm thúy như đầm lạnh nhuộm một tầng âm trầm: "Cậu đi theo làm gì?"
"Tôi không yên tâm." Đồng tử Giang Tự Xuyên hơi trầm xuống, ngữ điệu cũng khàn khàn.
Không phải lo lắng cho Lê Sơ, mà là lo lắng về người đàn ông trước mắt này.
Khoảng cách từ thị trấn Văn Đức đến nội thành không ngắn, đi đường cao tốc khoảng một giờ. Lê Sơ nhớ lại tình hình mấy năm trước khi cha bị thương, khi đó cũng là Phó Tự Trì giúp đỡ, đưa cha đi bệnh viện, mới giúp cha bình an vượt qua cửa ải khó khăn. Ngoài cửa sổ xe tiếng gió gào thét, nhiễu loạn tâm tư Lê Sơ.
Người cô không muốn mắc nợ nhất chính là Phó Tự Trì, nhưng khi gặp khó khăn, cô vẫn mắc nợ anh.
Lê Sơ từ trước đến nay ân oán rõ ràng, hôm nay anh giúp cô, phần ân tình này cuối cùng cô cũng phải trả lại.
Càng không muốn lại có liên quan với anh, lại càng là thoát khỏi không được, thật giống như vận mệnh cố ý trêu cợt cuộc sống của cô.
Lê Sơ thở nhẹ một hơi, ánh mắt cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng đêm, ánh trăng treo cao tản ra ánh sáng trong suốt, núi xa giống như bóng ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Đây nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Cô chỉ hy vọng đêm nay có thể mau chóng trôi qua, mau chóng trở vê cuộc sống an bình.
Tiểu Linh Lan ngủ cũng không an ổn, giấu đầu ở trong lòng Lê Sơ nhỏ giọng thút thít, bộ dáng đáng thương tác động đến trái tim mỗi người trong xe.