Chương 299: Chương 299
Chương 299: Chương 299Chương 299: Chương 299
Chỉ cần mượn được xe, cậu có thể lái xe đưa Lê Sơ đến bệnh viện.
Giang Tự Xuyên giờ phút này vô cùng hối hận không có tự mình lái xe tới, nếu không cũng sẽ không trơ mắt nhìn Lê Sơ sốt ruột, lại một chút việc cũng không giúp được.
Lê Sơ lắc đầu cảm giác vô lực bao phủ cô thật sâu.
Hàng xóm xung quanh đa số đều không có xe, huống hồ đã trễ thế này, đánh thức hàng xóm cũng không thích hợp.
Phùng Ngọc Dung đột nhiên nhớ tới cái gì, bà tiến đến bên tai Lê Sơ, thấp giọng nói: 'Sơ Sơ, tìm cậu ta đi."
Lê Sơ ngước mắt nhìn mẹ, trong mắt mang theo ý thắc mắc.
Cô nhất thời không kịp phản ứng người mà mẹ nói là ai.
"Buổi tối thấy đèn bên cạnh sáng, chắc là cậu ấy ở nhà."
Chữ "cậu ấy" này là chỉ ai, trong lòng Lê Sơ biết rõ.
Trong lòng Phùng Ngọc Dung ngàn vạn lần không muốn con gái và Phó Tự Trì dính líu đến bất cứ quan hệ gì, nhưng bây giờ, không phải bà không muốn là được, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng Linh Lan, đứa trẻ ba tuổi, sốt cao một đêm sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Phùng Ngọc Dung một khắc cũng không muốn chờ nữa, bà chỉ muốn mau chóng đưa cháu gái nhỏ đến bệnh viện,'Sơ Sơ, mẹ đi nhờ cậu ấy hỗ trợ."
Ngón tay trắng nõn của Lê Sơ nắm lấy cổ tay mẹ, nhẹ giọng nói: "Mẹ, để con đi đi.
Cô từng nói qua với anh, không muốn lại có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa. Bây giờ con gái sinh bệnh, cô vẫn là chỉ có thể đi cầu anh hỗ trợ, may mắn chính là, anh có thể giúp đỡ, nếu không cô thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Tiểu Linh Lan tựa hồ là nằm trong lòng Lê Sơ mới có cảm giác an toàn, ôm mẹ như thế nào cũng không chịu buông tay, Phùng Ngọc Dung cố gắng ôm qua cũng không thành công, Lê Sơ bảo mẹ ở nhà thu dọn chút đồ mang đi bệnh viện, chính mình ôm con gái đi tới nhà sát vách xin giúp đỡ.
Giang Tự Xuyên đi theo phía sau Lê Sơ, chỉ từ đôi câu mà Phùng Ngọc Dung nói cậu đã đoán được người Lê Sơ muốn tìm là ai.
Cậu không ngờ người nọ lại bỏ lại tất cả Lạc Thành, chuyển đến sát vách Lộc Minh Nhã Xá.
Lê Sơ ôm con gái không có tay gõ cửa, Giang Tự Xuyên thay cô hoàn thành chuyện cô muốn làm.
Đợi không bao lâu, cửa gỗ lên tiếng trả lời mà mở ra.
Thân thể Giang Tự Xuyên cao lớn, cậu đứng ở phía trước ngăn cản nghiêm ngặt người phụ nữ phía sau.
Phó Tự Trì mở cửa nhìn thấy Giang Tự Xuyên thì ánh mắt hơi giật mình, sau khi phản ứng lại, đôi mắt như hắc diệu thạch càng thâm thúy, Sao cậu lại ở đây?"
Sau khi trở về Lạc Thành anh liên tục xử lý công vụ, không có chút thời khắc thở dốc nào, tin tức bát quái trên mạng anh không phân ra được một chút thời gian chú ý, căn bản là không biết trên mạng lưu truyền tấm ảnh chụp kia. Sau khi toàn bộ công việc được giải quyết xong, anh lập tức trở về, bốn giờ đi xe khiến thân thể anh vô cùng mệt mỏi, tinh thần lại phấn chấn dị thường. Giang Tự Xuyên không trả lời Phó Tự Trì, ánh mắt tối nghĩa nhìn Phó Tự Trì một cái, nghiêng người để người phía sau lộ ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hốc mắt người phụ nữ gầy yếu phiếm hồng, trong lòng ôm đứa bé còn nhỏ, nhìn qua vừa đáng thương lại bất lực.
Trái tim Phó Tự Trì đau nhói, anh chỉ vê Lạc Thành một tuần mà thôi, sao Lê Sơ lại tiêu tụy như vậy.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Phó Tự Trì đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, bình tĩnh hỏi cô.
Lê Sơ tiến lên một bước, ánh mắt ảm đạm như giếng cạn bị rút cạn nước.
"Linh Lan bị bệnh, xin anh giúp đưa chúng tôi đi bệnh viện." Lê Sơ thấp giọng thỉnh cầu, hoàn toàn không có bộ dáng khi cự tuyệt anh ngàn dặm.
Phó Tự Trì nhìn về phía con gái trong lòng Lê Sơ, đứa trẻ bình thường hoạt bát cởi mở giờ phút này hai gò má đỏ bừng, đôi mắt như quả nho nhắm chặt lại, trên lông mi treo đây nước mắt.