Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298: Chương 298

Chương 298: Chương 298 Chương 298: Chương 298Chương 298: Chương 298

Lê Sơ đứng yên tại chỗ, tim treo ở cổ họng, nhưng vẫn ra vẻ thoải mái nói: "Hôm nay đã khuya rồi, có chuyện gì ngày mai nói đi, có thể không?”

Cô hẳn là thẳng thắn một chút trực tiếp hỏi cậu muốn nói gì, nhưng lời đến bên miệng vẫn lựa chọn trốn tránh.

Trong mắt Lê Sơ, Giang Tự Xuyên là một người bạn rất tốt, tuy rằng cậu tuổi còn nhỏ, làm việc lại vô cùng ổn thỏa, cô cũng không muốn mất đi người bạn này.

Lê Sơ cũng không tin Giang Tự Xuyên rốt cuộc muốn nói cái gì, cô chỉ theo bản năng xu lợi tị hại, khống chế cục diện.

Ánh mắt Giang Tự Xuyên lướt qua Lê Sơ, dừng lại trên bức tranh treo trên tường phía sau cô.

Đó là một bức tranh sơn dầu tinh xảo, vẽ cảnh xuân thịnh, màu sắc ấm áp tươi mát, bút pháp nhu hòa, làm cho nhà nghỉ thêm một chút ấm áp.

Rất lâu trước đây, cậu cũng đã thấy qua phong cách vẽ tương tự.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Khoa học Kỹ Thuật Sô, bức tranh kia được treo trên vách tường đối diện bàn làm việc, vừa ngước mắt là có thể nhìn thấy.

Lúc ấy cậu chỉ cảm thấy bức tranh kia không hợp với văn phòng màu xám đen, bây giờ nghĩ lại, đó hẳn là Phó Tự Trì cố ý treo lên.

Vậy còn Lê Sơ, trong lòng cô còn có Phó Tự Trì sao?

Sự bài xích và sợ hãi của Lê Sơ đối với Phó Tự Trì, cậu thật sự nhìn thấy, nhưng Lê Sơ càng như vậy, lại càng cho thấy cô chưa bao giờ thực sự buông bỏ Phó Tự Trì.

Có lẽ ngay cả Lê Sơ cũng không phát hiện ra điểm này.

"Tôi rất nhanh sẽ phải trở về."

Giọng nói của Giang Tự Xuyên trầm thấp, mang theo một tia cô đơn, trong đêm tối có vẻ càng tịch mịch.

Lê Sơ sững sờ một lát, cô còn chưa mở miệng đã thấy Phùng Ngọc Dung ôm Tiểu Linh Lan vội vã từ trong phòng đi ra.

Phùng Ngọc Dung vừa nhìn thấy con gái, giọng nói hoảng hốt nói: "Sơ Sơ, Linh Lan bị sốt, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Lan nóng đến phiếm hồng, mơ mơ màng màng nằm ở trong lòng Phùng Ngọc Dung, khóc kêu muốn tìm mẹ.

Linh Lan chưa đủ tháng đã sinh ra, thể chất kém hơn những đứa trẻ khác một chút, cũng dễ dàng bệnh, mấy năm nay Lê Sơ cẩn thận chiếu cố cô bé, sợ nhất chính là con gái sinh bệnh.

Bệnh viện trong thị trấn là phòng khám tư nhân, không phải mở 24 giờ, đã trễ thế này, cho dù chạy tới cũng không có bác sĩ nào có thể chẩn trị.

Thị trấn nhỏ chính là có điểm này không tốt, điều kiện chữa bệnh có hạn.

Càng trong thời điểm này thì càng không thể hoảng loạn, Lê Sơ tìm nhiệt kế đi ra cho con gái đo nhiệt độ cơ thể, mấy phút sau, nhiệt kế biểu hiện ra nhiệt độ cơ thể không đến 38 độ.

Nhiệt độ cơ thể không quá cao, điều này làm cho Lê Sơ thoáng an tâm hơn một chút.

Trẻ con không thể so với người lớn, người lớn sốt còn có thể chống đỡ cả đêm chờ hừng đông lại đi bệnh viện, nhưng đứa nhỏ ba tuổi gánh không nổi, Lê Sơ cũng không dám lấy thân thể con gái ra đánh cược.

Nhà trọ không có người biết lái xe, xuất hành đều là hẹn trước thời gian với tài xế quen biết, Lê Sơ lấy số điện thoại của tài xế Tôn từ trong danh bạ ra, lúc này vội vàng gọi tới.

Điện thoại vang lên hồi lâu cũng không có người nghe, Lê Sơ dần sốt ruột.

Cô ngồi trên ghế trước quây lễ tân, con gái trong lòng khóc không ngừng, Lê Sơ vừa dỗ dành, vừa gọi điện thoại một lần nữa.

Lần này cuối cùng cũng được nghe.

Trong điện thoại, thây Tôn khó xử nói cho Lê Sơ biết người đang ở nơi khác, không thể giúp việc này.

Lê Sơ cúp điện thoại, trái tim chìm vào sâu thẳm.

Linh Lan không phải lần đầu tiên sinh bệnh, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, ngay cả xe cũng không gọi được.

Đến đêm khuya, đường cái trong thị trấn ngay cả xe cũng hiếm thấy, nếu muốn tạm thời gọi một chiếc xe quả thực khó như lên trời.

"Gần đây có thể mượn xe ở đâu?" Giang Tự Xuyên hỏi.
Bình Luận (0)
Comment