Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297: Chương 297

Chương 297: Chương 297 Chương 297: Chương 297Chương 297: Chương 297

Cô đối với vị em họ này của Thời Doanh hiểu biết cực ít, chỉ biết là cậu tuổi trẻ nhưng thành thụ, tính cách trong trẻo lạnh lùng, hơn hai mươi tuổi ngược lại so với Thời Doanh nhìn còn đáng tin cậy hơn.

Người như vậy, làm sao có thể nhất thời cao hứng, không ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới thị trấn Văn Đức?

Trừ phi, tâm tư của cậu căn bản là không phải tới du lịch giải sầu.

Từ Tử Khâm cả kinh trừng to mắt, tim đập gia tốc,/'Sơ Sơ, cậu sẽ không phải hẹn hò với em họ chứ?”

Lê Sơ bật cười: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Giang Tự Xuyên mới bao nhiêu tuổi, mình làm sao có thể có cái gì với cậu ấy? Mình chỉ coi cậu ấy là em trai. Những lời như vậy về sau đừng nói nữa, nếu Giang Tự Xuyên biết khẳng định sẽ rất xấu hổ."

Từ Tử Khâm cảm thấy mình không có nghĩ sai, hành vi cử chỉ của Giang Tự Xuyên rất không bình thường, hoàn toàn chính là vì tình yêu liều lĩnh;Sơ Sơ, mình cảm thấy cậu vẫn nên lưu ý em họ một chút, tâm tư của em ấy đối với cậu khẳng định không đơn giản."

Lê Sơ bất đắc dĩ nói: "Thật sự không phải, Giang Tự Xuyên chính là do được mình mời tới chơi, không phải như cậu nghĩ."

Sau khi cúp điện thoại, Lê Sơ từ phòng đi ra quầy lễ tân, tình cờ gặp Giang Tự Xuyên từ lầu hai xuống, cậu mặc quần đùi ngắn tay, đường nét cơ bắp rắn chắc lưu loát, thiếu vài phần trâm ổn cẩn thận tỉ mỉ ban ngày, nhiều hơn vài phần tinh thân phấn chấn của người trẻ tuổi.

Nhớ tới trong điện thoại Từ Tử Khâm nói những lời hồ ngôn loạn ngữ kia, Lê Sơ xấu hổ không nhìn thẳng vào Giang Tự Xuyên.

Lễ tân lầu một có rất nhiều khách qua lại, cho nên nhiệt độ điều hòa cũng thấp hơn, không khí lạnh thổi qua da, mang theo một tia lạnh lẽo.

Lê Sơ vuốt ve cánh tay, cố gắng xua tan cái lạnh.

"Muộn thế này là có chuyện gì sao?" Lê Sơ hỏi Giang Tự Xuyên/Cần tôi giúp không?”

Thời gian vừa qua mười một giờ, đối với thị trấn nhỏ này mà nói quả thật đã khuya, khách trọ trong nhà phần lớn sẽ không ra ngoài vào lúc này.

"Không có việc gì, không ngủ được, xuống dưới đi dạo một chút."

Tới nơi này một tuần rồi, Giang Tự Xuyên vốn cho là mình cần hao phí thời gian rất dài mới có thể tiếp nhận tiết tấu chậm rì rì của nơi này, nhưng mới chỉ một tuần, cậu cũng đã hoàn toàn thích ứng, thậm chí cảm thấy ở chỗ này càng tự tại càng thư thái.

Có lẽ vì ở đây có cô ấy.

Đôi mắt hơi rơi xuống, cậu nhìn về người phụ nữ phía trước tóc dài xõa tung, trái tim khắc kia xao động dần dần bình tĩnh.

Cậu không xác định mình còn có thể ở chỗ này bao lâu, người Giang gia sẽ không cho cậu quá nhiều thời gian thoải mái.

Cậu nghĩ, trước khi đi cậu phải biểu lộ tâm ý của mình với cô.

Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh quá mức an tĩnh, có lẽ là bởi vì ban đêm quá mức cô đơn, hoặc có lẽ là bởi vì bầu không khí giờ phút này mờ mịt, làm cho cậu nảy sinh tâm tư không nên có.

Lúc Lê Sơ sắp rời đi, cậu dừng bước của cô: "Lê Sơ, tôi có lời muốn nói với chị." Lê Sơ mờ mịt nhìn Giang Tự Xuyên, thấy vẻ mặt cậu nặng nề, bỗng nhiên có dự cảm không tốt lắm.

Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, trong đầu vang vọng lời Từ Tử Khâm nói, cô không tự giác khẩn trương lên.

Đến giờ khắc này, Lê Sơ đột nhiên phát hiện ra chỗ kỳ quái của Giang Tự Xuyên.

Không biết bắt đầu từ khi nào, khi Giang Tự Xuyên gọi cô cũng chỉ đơn thuần gọi tên cô, sẽ không gọi cô một tiếng chị gái.

Lê Sơ cũng không thèm để ý cậu có gọi cô là chị hay không, nhưng sự thay đổi đột ngột này khiến cô không thể không suy nghĩ nhiều.

Không đâu, Giang Tự Xuyên đối với cô sẽ không có tâm tư như vậy, thời gian bọn họ quen biết nhau còn ngắn, cũng không có tiếp xúc quá nhiều, huống hồ, tuổi của cô cũng lớn hơn cậu rất nhiều, Giang Tự Xuyên làm sao có thể thích cô?
Bình Luận (0)
Comment