Chương 303: Chương 303
Chương 303: Chương 303Chương 303: Chương 303
Hạ đường huyết không tính là chứng bệnh khó lường gì, chậm lại một chút sẽ không sao.
Sắc mặt Lê Sơ tái nhợt, thân thể hơi run lên, nhìn qua cũng không thoải mái như lời cô nói, rõ ràng là đang cố gắng chống đỡ.
Cứ tiếp tục như vậy, bệnh của Linh Lan còn chưa khỏi, chỉ sợ Lê Sơ sẽ ngã xuống.
"Sơ Sơ, bây giờ em cần nghỉ ngơi." Thân hình cao lớn của Phó Tự Trì chắn trước mặt Lê Sơ, giống như một ngọn núi nguy nga.
"Đưa con gái cho anh, anh ôm con, em nghỉ ngơi một lát." Phó Tự Trì không đợi Lê Sơ trả lời đã đưa tay ôm đứa bé trong lòng Lê Sơ.
Tiểu Linh Lan mới ba tuổi, Phó Tự Trì ôm cũng không tốn sức.
Đáng lẽ anh nên ôm con sớm một chút, nếu không Lê Sơ cũng sẽ không mệt đến hạ đường huyết.
Lê Sơ không có sức tranh chấp với Phó Tự Trì, di chứng hạ đường huyết còn chưa dịu lại, cánh tay nhỏ bé yếu ớt không ngừng run rẩy, cô tiếp tục ôm con gái nói không chừng lúc nào đó sẽ ngã xuống, vừa rồi lúc đứng dậy trước mắt biến thành màu đen, đến bây giờ cô vẫn còn sợ, bản thân cô ngã xuống cũng không có gì, nhưng không thể liên lụy đến con gái cũng ngã theo.
Phó Tự Trì nhấc chân đến phòng khám nhi, Lê Sơ cầm túi đi theo sau anh.
Duy chỉ có Giang Tự Xuyên đứng ở ngoài cửa không theo vào.
Cậu phát hiện mình căn bản không giúp được gì cho Lê Sơ, đăng ký cũng không được, chờ khám cũng không được, cậu giống như người ngoài cuộc, căn bản không thể nhúng tay vào, thậm chí cậu cũng không phát hiện thân thể Lê Sơ có điều dị thường.
Nhưng những điều này, Phó Tự Trì đều có thể làm được. ....
Trong phòng khám, bác sĩ kiên nhẫn kiểm tra cho Linh Lan, lại hỏi một ít tình huống cơ bản, lúc viết báo cáo bệnh án có dặn dò: "Sức đề kháng của trẻ con kém, các cô cậu làm cha mẹ phải cẩn thận chăm sóc, trước tiên đi tiêm hạ sốt, sau đó ở lại bệnh viện quan sát tình huống một đêm."
Đôi vợ chồng trước mắt này thoạt nhìn còn trẻ, bác sĩ cho rằng bọn họ sơ suất mới làm cho đứa nhỏ phát sốt.
Lê Sơ nhận lấy sổ bệnh án bác sĩ đưa tới, thấp giọng nói: "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ thấy sắc mặt Lê Sơ tái nhợt, lập tức đề nghị: "Mẹ đứa bé thoạt nhìn sắc mặt không tốt, tốt nhất cũng đi đăng ký xem."
Vừa rồi ở bên ngoài Lê Sơ suýt ngã, Phó Tự Trì nổi lên tâm tư muốn Lê Sơ cũng đi kiểm tra sức khỏe một chút, nhưng anh biết rõ Lê Sơ không thể chấp nhận đề nghị của anh, cho nên không nói ra miệng, bây giờ bác sĩ nói ra vừa vặn không mưu mà hợp với anh.
Từ phòng khám đi ra ngoài, Lê Sơ lập tức đi đến cửa sổ đóng phí, Phó Tự Trì đi theo sau cô thuật lại lời bác sĩ: "Sơ Sơ, chờ Linh Lan tiêm hạ sốt xong, em đi lấy số đi."
Lê Sơ bước chân không ngừng, coi như không nghe thấy Phó Tự Trì nói gì.
Cô một lòng nghĩ đến con gái, chỉ hy vọng cơn sốt cao của con gái có thể mau chóng rút đi.
Tiểu Linh Lan an tĩnh nhu thuận khi tiêm hạ sốt bởi vì đau đớn mà khóc rống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên dính đầy nước mắt, ngũ quan khéo léo cũng rối rắm cùng một chỗ.
Phó Tự Trì chưa bao giờ dỗ trẻ con, giờ phút này hoảng hốt đến toàn thân cứng ngắc, hoàn toàn không biết mình phải làm gì mới có thể khiến con gái trong lòng ngừng khóc.
Lê Sơ rút khăn giấy từ trong túi ra, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Linh Lan, sau khi lau sạch, cô cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói với Phó Tự Trì: "Anh ôm con bé đi một chút, rất nhanh sẽ không khóc nữa."
Sắc mặt Lê Sơ vẫn tái nhợt, áo T - shirt trắng trên người gần như hòa làm một thể với tường trắng của bệnh viện.
Thân thể của cô quá mức đơn bạc, so với lúc rời đi năm đó dường như càng gây hơn.
Phó Tự Trì nghĩ, mấy năm nay chăm sóc con gái, hẳn là cô đã bỏ đi rất nhiều tâm tư.
Nếu như anh có thể luôn ở bên cạnh cô, cô cũng sẽ không vất vả như vậy.