Chương 304: Chương 304
Chương 304: Chương 304Chương 304: Chương 304
Sau khi từ phòng tiêm thuốc đi ra, tiếng khóc của Tiểu Linh Lan dần dần yếu đi, thút thít lại ngủ thiếp đi.
Phòng cấp cứu trẻ chật ních trẻ em bị bệnh và cha mẹ chăm sóc, tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh liên miên không dứt, không có một khắc yên tĩnh.
Tiểu Linh Lan hoàn toàn không bị quấy nhiễu, bé con vẫn ngủ rất say, Lê Sơ bồi ở trước giường bệnh lại thủy chung không tĩnh tâm được, đầu óc bị hoàn cảnh huyên náo làm cho choáng váng.
Phó Tự Trì thấy sắc mặt cô càng ngày càng kém, lại nhắc cô đi đăng ký khám bệnh, nhưng không nhận được hồi đáp.
Lê Sơ xoa xoa huyệt Thái Dương buộc mình tỉnh táo một chút, nhớ tới Giang Tự Xuyên không đi theo vào phòng quan sát, đứng dậy đi ra ngoài hành lang.
Phó Tự Trì mím môi, ánh mắt theo bóng lưng Lê Sơ cho đến khi Lê Sơ biến mất trong tâm mắt anh, lông mi thon dài khép hờ, rơi xuống một tầng bóng tối màu xanh nha, tối tăm ánh mắt anh.
Lê Sơ không nói câu nào, anh cũng đoán được cô muốn làm chuyện gì.
Đơn giản là đi gặp Giang Tự Xuyên.
Lê Sơ vừa ra khỏi phòng quan sát đã thấy Giang Tự Xuyên ngồi một mình ở cuối hành lang, ánh đèn trắng sáng chiếu lên người cậu, khiến cậu được phủ lên một tâng ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lê Sơ dừng lại vài giây, cất bước đi tới.
Tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Tự Xuyên, Lê Sơ nhẹ giọng nói: "Giang Tự Xuyên, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tối nay."
Đáy mắt Giang Tự Xuyên hiện lên một tia ảm đạm, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ.
Cậu căn bản cũng không có giúp được qì.
Sau khi vào bệnh viện, cậu giống như một người tự do, từ đăng ký đến khám bệnh rồi đến ở lại bệnh viện, cậu không làm gì cả.
Cậu nghĩ, nếu đêm nay không có Phó Tự Trì, Lê Sơ sẽ càng mệt mỏi hơn.
"Tôi... cũng không giúp chị làm gì. Giọng Giang Tự Xuyên có chút tự trách.
Lê Sơ bắt được cảm xúc thay đổi của Giang Tự Xuyên.
Giang Tự Xuyên vốn là thiên chi kiêu tử, đại khái cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ bị chút chuyện nhỏ này trong bệnh viện làm khó, nhất thời không tiếp thu được cũng là bình thường.
"Cậu có thể đưa tôi đến bệnh viện cũng đã giúp tôi rất nhiều rồi."
Ngữ khí Lê Sơ chân thành, cho dù là ai nghe xong đều hơi dao động, Giang Tự Xuyên cũng không ngoại lệ.
Cậu đảo qua lo lắng trong lòng, ánh mắt dần dần sáng ngời, Thật sao?"
"Đương nhiên." Lê Sơ khẳng định.
Hành lang cũng không yên tĩnh, tiếng khóc trong phòng quan sát từ cửa phòng đóng chặt truyền ra, tuy rằng yếu bớt rất nhiều nhưng vẫn làm cho người ta nghe xong tâm phiền ý loạn.
Lê Sơ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, thời gian đã qua 0 giờ. Con gái còn đang ở trong phòng quan sát, Lê Sơ cần một tấc cũng không rời trông coi, đêm nay nhất định là ngủ không ngon, nhưng Giang Tự Xuyên không cần thiết cũng ở lại đây,Gần đây có khách sạn, cậu ở lại một đêm, ngày mai chúng ta cùng nhau trở về, được không?”
"Còn chị?" Giang Tự Xuyên hỏi cô.
Lê Sơ bảo mình đến khách sạn nghỉ ngơi, còn cô thì sao?
"Tôi?" Ánh mắt Lê Sơ dừng trên bảng hướng dẫn trước cửa phòng quan sát,"Tôi ở lại đây với Linh Lan."
Sắc mặt Lê Sơ bị ánh đèn làm cho càng thêm tái nhợt, giống như núi tuyết cô tịch vạn dặm, đập vào mắt đều là một mảnh trắng xóa.
Dù cho Giang Tự Xuyên không hiểu về y, nhưng ngay cả cậu cũng nhìn ra tình trạng sức khỏe của Lê Sơ không tốt, đủ để nói rõ bây giờ Lê Sơ đang cố gắng chống đỡ.
Giang Tự Xuyên không nghĩ nhiều, theo bản năng nói: "Chị đi nghỉ ngơi, tôi ở lại thay chị chiếu cố Linh Lan."
Lê Sơ nghiêng đầu kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cô hoàn toàn không ngờ Giang Tự Xuyên lại nói ra lời như vậy.
Lê Sơ không phải là cô gái nhỏ không rành thế sự, cô biết rõ nguyên nhân Giang Tự Xuyên làm như vậy là xuất phát từ hảo cảm đối với cô.
Thật sự là điên rồi.
Giang Tự Xuyên sao lại có hảo cảm với cô? Thời gian bọn họ quen biết ngắn như vậy, cũng không có quá nhiều giao tiếp, cô thậm chí lớn hơn cậu vài tuổi, còn có một đứa con gái, dù cho nghĩ như thế nào, Giang Tự Xuyên cũng không nên thích cô.