Chương 305: Chương 305
Chương 305: Chương 305Chương 305: Chương 305
Lê Sơ giấu đi sự hoảng sợ trong mắt, cắn môi nói: "Không phải tôi không tin cậu, chỉ là đứa trẻ bị bệnh sẽ càng khó chăm sóc hơn bình thường, càng không có cảm giác an toàn, bên cạnh nhất định phải có người thân làm bạn. Cảm ơn cậu đã đồng ý giúp đỡ, nhưng thật sự không cần đâu."
Lê Sơ sợ Giang Tự Xuyên tiếp tục kiên trì, cô lập tức đứng dậy để lại cho Giang Tự Xuyên một câu,'Muộn rồi, cậu mau đến khách sạn nghỉ ngơi đi."
Cô không dám nhìn vẻ mặt Giang Tự Xuyên, vội vã trở vê phòng quan sát.
Lê Sơ ngồi trước giường bệnh, tâm trạng vẫn không yên ổn, đầu óc rối bời.
Bộ dáng lo âu của cô đương nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt Phó Tự Trì.
Phó Tự Trì dịch góc chăn cho con gái, làm bộ thờ ơ nói: "Em và cậu ấy không thích hợp."
Sắc mặt Lê Sơ lập tức lạnh xuống, phòng tuyến trong lòng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Lời này đặt ở tình huống bình thường, Lê Sơ căn bản sẽ không để ý, nhưng đêm nay con gái bất thình lình phát sốt lên làm cho cô gần như ở bên bờ sụp đổ, cô cắn chết răng mới cố gắng chống đỡ đến bây giờ.
Cô đương nhiên biết mình và Giang Tự Xuyên không thích hợp, nhưng Phó Tự Trì có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của cô.
"Chuyện của tôi không làm phiền Phó tiên sinh quan tâm."
Giọng nói của Lê Sơ lộ ra ý lạnh thấu xương, giống như băng xeẹt qua trái tim tan vỡ không chịu nổi của Phó Tự Trì. Anh siết chặt chăn, mới đè nén nội tâm cuồn cuộn,'Anh không có ý gì, chỉ sợ em bị tổn thương."
Phó Tự Trì hạ thấp đôi mắt, vẻ mặt u ám bị anh lặng lẽ thu lại,'Cậu ấy là người thừa kế Giang gia, người Giang gia sẽ không chấp nhận em."
Lê Sơ đối với Giang Tự Xuyên cũng không có tình cảm gì khác, ở trong lòng cô, Giang Tự Xuyên chỉ là sự tồn tại như em trai, cô sẽ chiếu cố cậu, quan tâm cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu cậu.
Ba năm trước, sau khi cô từ Lạc Thành trở về, lập tức không còn cách nào bắt đầu yêu người khác nữa.
"Rốt cuộc là quan tâm, hay là tư tâm anh quấy phá?”, Lê Sơ hỏi ngược lại anh,'Phó Tự Trì, trong lòng anh rõ ràng nhất không phải sao?"
Phó Tự Trì mím môi, không trả lời.
Lê Sơ nói không sai, anh đúng là có tư tâm, nếu hôm nay người Lê Sơ tiếp xúc không phải Giang Tự Xuyên mà là những người khác, có lẽ anh cũng sẽ nói như vậy.
Anh chính là không thể chấp nhận Lê Sơ ở cùng một chỗ với những người đàn ông khác.
Anh chính là đê tiện muốn chiếm hữu cô như vậy.
Anh thậm chí muốn không quan tâm cưỡng ép Lê Sơ ở bên cạnh, anh nghĩ, cho dù Lê Sơ không yêu anh, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh cũng tốt.
Nhưng anh không thể làm như vậy, anh quá sợ nhìn thấy bộ dáng buồn bực không vui của Lê Sơ.
Cho nên, anh cho cô tự do.
Tranh luận đối chọi gay gắt cứ như vậy kết thúc, hai người bọn họ đều tự ngồi ở hai bên trái phải giường bệnh, giới hạn rõ ràng không liên quan tới nhau.
Lê Sơ lúc nào cũng chú ý đến bệnh tình của con gái, cứ cách một đoạn thời gian lại đo nhiệt độ cơ thể cho con gái, sau nửa đêm nhiệt độ hạ xuống bình thường, trái tim treo lơ lửng của Lê Sơ mới thả lỏng lại, mệt mỏi ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.
Điều hòa trong phòng quan sát mở đầy đủ, Lê Sơ ngủ không bao lâu đã vô thức cuộn mình lại, cánh tay áo T - shirt ngắn tay không che được khiến cô lạnh đến trắng bệch, thân thể cũng không khống chế được run rẩy.
Lúc ngủ mơ mơ màng màng, Lê Sơ bỗng nhiên cảm thấy trên người có thêm một chút sức cô, hình như có người đắp cho cô một bộ quần áo.
Ai đấy?
Lê Sơ muốn mở mắt ra nhìn, nhưng mắt giống như bị keo dính, làm thế nào cũng không mở ra được.
Có lẽ là quá mệt mỏi, một giấc này Lê Sơ ngủ rất say, âm thanh ồn ào xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô.
Lúc tỉnh lại đã là mười giờ sáng.