Chương 306: Chương 306
Chương 306: Chương 306Chương 306: Chương 306
Lê Sơ đứng thẳng dậy, hòa hoãn hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo, cô theo bản năng nhìn về phía giường bệnh lại phát hiện không thấy bóng dáng con gái.
Bối rối từ trên ghế đứng lên, Lê Sơ nhìn quanh bốn phía, mỗi một góc đều không buông tha nhưng vẫn không nhìn thấy con gái Linh Lan.
Cô run rẩy mở di động muốn gọi điện thoại cho Phó Tự Trì.
Cô nhớ rất rõ, tối hôm qua là cô và Phó Tự Trì cùng nhau ở đây chăm sóc con gái, hiện tại con gái không thấy thì chỉ có thể là Phó Tự Trì mang cô bé đi.
Lê Sơ căn bản không thể khống chế suy nghĩ của mình.
Khi mẹ cô lo lắng Phó Tự Trì có mang Linh Lan đi hay không, cô kiên định nói với mẹ rằng Phó Tự Trì sẽ không làm như vậy, nhưng bây giờ cô cũng không dám xác định.
Làm sao cô có thể dễ dàng tin tưởng anh? Anh cho tới bây giờ cũng không phải chính nhân quân tử, chuyện ti tiện hơn nữa cũng có thể làm!
Phó Tự Trì rất rõ ràng cô không thể rời khỏi Linh Lan, Linh Lan cũng không thể rời khỏi cô, có lẽ anh mang Linh Lan đi chính là vì ép cô trở vê.
Lê Sơ nhấc chân đi ra ngoài cửa, còn chưa đi được hai bước, trước mắt bỗng nhiên tối đen, cô lảo đảo một chút ngã xuống giường bệnh, hai tay chống đỡ chậm lại hồi lâu, mắt mới chậm rãi nhìn thấy ánh sáng.
"Mẹ ơi."
Giọng nói trong trẻo của Tiểu Linh Lan từ cửa truyền đến. Lê Sơ ngước mắt lên, lập tức thấy Phó Tự Trì ôm con gái đi tới.
Bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của Tiểu Linh Lan ôm cổ Phó Tự Trì, cực kỳ hưng phấn, cô nhóc này vẫn luôn nuôi dưỡng ở trấn nhỏ, trong số những người tiếp xúc không có ai vóc dáng cao như vậy, có thể khiến cô bé giống như bay lên.
Tim Lê Sơ đập thình thịch, loại cảm giác này giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, một cước bước vào quỷ môn quan sống sót Sau tai nạn.
Cô đứng dậy đi lên phía trước, cứng rắn ôm con gái từ trong lòng Phó Tự Trì, ôm thật chặt vào lòng,'Linh Lan đi đâu rồi, sao không nói với mẹ một tiếng, mẹ rất lo lắng."
Bé con ba tuổi tỉnh tỉnh mê mê, không biết vì sao mẹ phải lo lắng cho cô, cô bé chỉ là cùng chú Phó đi ra ngoài, chú Phó cũng không phải người xấu nha.
Tiểu Linh Lan vẫn hôn lên mặt mẹ, giọng điệu trẻ con nói: "Con xin lỗi."
Lê Sơ không trách con gái, cô trách mình không chăm sóc tốt cho con gái, ở một nơi công cộng như bệnh viện không chú tâm đề phòng.
"Chú Phó nói mẹ mệt, phải ngủ thật ngon." Tiểu Linh Lan nghiêm trang lặp lại lời Phó Tự Trì nói với cô bé, cuối cùng lại nghiêm túc nói:" Mẹ không ngoan, ngủ sớm dậy sớm mới là bé ngoan."
"Ừm, mẹ không có ngoan như Linh Lan, Linh Lan là bé gái tốt nhất ngoan nhất." Lê Sơ ôm con gái, trái tim trống trải dân dần được lấp đầy, con gái chính là mạng của cô, không có con gái, cô đại khái cũng sống không nổi.
Phó Tự Trì mím môi, đôi mắt thâm thúy mờ mịt thâm trầm.
Trong lòng Lê Sơ, cho tới bây giờ anh cũng không phải là một người đáng tin cậy.
Vẻ mặt hoảng loạn và ánh mắt đề phòng của Lê Sơ, không chỗ nào không biểu lộ sự lo lắng của cô.
Cô ấy lo lắng anh sẽ đưa con gái đi.
"Vừa rồi anh đưa con gái đi tái khám, bác sĩ nói hạ sốt sẽ không có việc gì, có thể về rồi." Phó Tự Trì giấu đi nỗi cay đắng trong lòng, kiên nhẫn giải thích với Lê Sơ.
Lê Sơ gật đầu hỏi: "Anh đã liên lạc với Giang Tự Xuyên chưa?”
Ánh mắt Phó Tự Trì ngưng trệ trong chớp mắt.
Cô quan tâm Giang Tự Xuyên như vậy sao