Chương 307: Chương 307
Chương 307: Chương 307Chương 307: Chương 307
Phó Tự Trì đè nén sự phiên muộn trong lòng, đáy mắt thâm thúy xẹt qua một tia gợn sóng.
Ở trước giường bệnh trông coi một đêm, bởi vì lo lắng bệnh tình của con gái, mặc dù thân thể đã mệt mỏi đến sắp chống đỡ không nổi cũng vẫn không có nhắm mắt.
Giờ phút này, anh chỉ cảm thấy trước mắt như là có một mảnh sương mù dày đặc thổi không tan, để cho anh mê mang đến mức nửa bước khó đi.
"Không có." Anh hờ hững trả lời câu hỏi của Lê Sơ.
Anh chưa từng liên lạc với Giang Tự Xuyên, cũng không muốn liên lạc.
Anh biết rõ giữa Giang Tự Xuyên và Lê Sơ sẽ không có bất cứ khả năng nào, nhưng anh vẫn không kiềm chế được sự ghen tỉ.
Ghen tị Giang Tự Xuyên có thể nhận được sự quan tâm của Lê Sơ, ghen tị Giang Tự Xuyên có thể tự nhiên đi theo bên cạnh Lê Sơ mà không bị cô bài xích.
Những chuyện anh nằm mơ đều khẩn cầu này, một người khác lại có thể dễ dàng đạt được, trong lòng làm sao có thể cân bằng?
Lê Sơ thuận miệng hỏi, nghe Phó Tự Trì không liên lạc với Giang Tự Xuyên cũng không bất ngờ.
Đặt con gái lên giường, Lê Sơ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhắn tin cho Giang Tự Xuyên, nói cho cậu biết đã có thể trở về.
[ Được, tôi lập tức tới ngay. ] Giang Tự Xuyên gần như trả lời trong giây lát, giống như là đặc biệt chờ cô gửi tin nhắn vậy. Lê Sơ cất điện thoại di động, thu dọn đồ đạc Linh Lan một chút, trong lúc vô tình thấy được chăn lông nhung màu xám tro không hợp trên giường bệnh.
Bệnh viện sẽ không cung cấp chăn như vậy, chỉ có thể là do người nhà bệnh nhân mang đến, túi xách của cô không lớn, mẹ không thể nhét chăn vào, vậy chăn này chỉ có thể là Phó Tự Trì mang vào.
Ngón tay mảnh khảnh chạm lên chăn lông, đơn giản vài cái liền gấp thành khối vuông, lòng bàn tay xoa xoa, cô nói: "Chăn lông tôi mang về rửa sạch sẽ sẽ trả lại cho anh."
Đồ dùng qua luôn phải rửa sạch mới được trả lại, đây là lễ phép cơ bản.
Phó Tự Trì mím môi khô khốc,'Không cần trả, chăn lông sạch sẽ, nếu em dùng được thì giữ lại, không dùng được thì vứt đi."
Nhiệt độ điều hòa trong phòng bệnh thấp, anh sợ Lê Sơ lạnh, liền nhờ y tá hỗ trợ chăm sóc con gái, vội vàng trở về trong xe cầm chăn lông trở về, một khắc cũng không dám chậm trễ.
Phó Tự Trì cẩn thận quan sát nét mặt Lê Sơ, không nhìn ra sự bài xích trên mặt cô thì bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Anh không cầu Lê Sơ cảm kích, chỉ cần cô có thể tiếp nhận ý tốt của anh, đối với anh mà nói chính là khởi đầu không tồi.
Lê Sơ yên lặng cuộn thảm lông lại, tìm một chỗ trống trong túi nhét vào, túi xách lỏng lẻo lập tức bị đẩy ra độ cong tròn trịa.
Chăn lông sờ lên trơn nhẫn thoải mái, hẳn là giá cả không rẻ, Lê Sơ dự định sau khi trở vê mua một cái mới trả lại cho anh.
Cô không muốn mắc nợ anh nhiều hơn nữa, cho dù là một cái chăn lông cũng không được. Thu dọn đồ đạc xong, Giang Tự Xuyên liền từ ngoài cửa đi vào, Lê Sơ kinh ngạc nhìn anh/Nhanh như vậy đã tới?
Cô cho rằng Giang Tự Xuyên còn ở trong khách sạn, chạy tới thế nào cũng cần mười phút đến giờ.
Giang Tự Xuyên tóc rối bù, mặt mày cũng có chút tiều tụy, hoàn toàn không có phong thái bình thường.
Lê Sơ nhíu mày quan sát, áy náy nói: "Tối qua ngủ không ngon sao? Có phải khách sạn không tốt không?”
Gần bệnh viện thành phố không có khách sạn nào tốt, cơ bản là chuỗi khách sạn nhanh hoặc là khách sạn tự kinh doanh, điều kiện sẽ không tốt, để cho Giang Tự Xuyên đến địa phương như vậy quả thật ủy khuất.
Nếu không phải vì giúp cô, Giang Tự Xuyên cũng không cần trải qua những chuyện này.
Giang Tự Xuyên ra vẻ thoải mái lắc đầu: "Ngủ ngon, khách sạn cũng không tệ lắm."
Cậu không hy vọng Lê Sơ lo lắng cho mình, cho nên nói dối.
Cậu ngồi ở hành lang bệnh viện cả đêm, căn bản không đến khách sạn.
Làm người thừa kế Giang thị, cậu từng bước từng bước mà sống, từ nhỏ đến lớn phiền não cũng chỉ là không có tự do, không cách nào thoải mái, đầu óc của cậu coi như thông miinh, việc học căn bản không làm khó được mình, quá khứ hai mươi hai năm cậu sống qua vô cùng thuận buồm xuôi gió.