Chương 308: Chương 308
Chương 308: Chương 308Chương 308: Chương 308
Tối qua, là lúc cậu tâm phiền ý loạn nhất.
Ngay cả khi biết được phải đính hôn với thiên kim thế gia không quen thuộc, cậu cũng chưa từng phiền nhiễu như vậy.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình không bằng người khác, nhưng tối hôm qua, cậu nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Phó Tự Trì.
Rõ ràng bọn họ đều ở bên cạnh Lê Sơ, nhưng cậu lại không thể để Lê Sơ dựa vào.
Hạt giống uể oải ở trong lòng Giang Tự Xuyên mọc rễ nảy mầm, lấy xu thế lan ra tràn đây đồng cỏ trong nội tâm.
Cậu ngước mắt nhìn Phó Tự Trì cách đó không xa, ánh mắt tối tăm không rõ.
Ánh mắt Giang Tự Xuyên quá sắc bén, thu hút sự chú ý của Phó Tự Thì, cậu ngước mắt nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, anh nhếch môi cười khẽ với cậu, giống như đang coi thường đối thủ, dùng ánh mắt khinh miệt nói với đối phương rằng cậu không thể thắng được tôi.
Giang Tự Xuyên không hề lùi bước, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc. ...
Trên đường trở về náo nhiệt hơn rất nhiều so với lúc tới, sau khi tiểu Linh Lan khỏi bệnh tinh thần mười phần, dọc theo đường đi líu ríu không hết, một giờ sau, xe dừng lại ở cửa Lộc Minh Nhã Xá, Phùng Ngọc Dung sớm nhận được tin tức Lê Sơ nên đã chờ ở cửa, xe dừng hẳn, bà liền tiến lên đón Linh Lan vào cửa viện.
Lê Sơ và Giang Tự Xuyên đều xuống xe, chỉ có Phó Tự Trì ngồi trên xe là không xuống. Lê Sơ đi hai bước dừng lại, xoay người nói với Giang Tự Xuyên: "Cậu về nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh ấy."
Giang Tự Xuyên chần chừ mấy giây, lo lắng nhìn thoáng qua người trong xe, vẫn gật đầu đồng ý.
Phó Tự Trì là một mối đe dọa rất lớn, Giang Tự Xuyên cũng không muốn thấy Lê Sơ và anh tiếp xúc quá nhiều.
Nhưng giữa cậu và Lê Sơ chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè, cậu không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Lê Sơ.
Lê Sơ chờ Giang Tự Xuyên vào cửa, mới đến gần chỗ lái.
Tâm mắt nhìn về phía đôi bàn tay có xương khớp rõ ràng đặt trên tay lái, cô nói: "Tối hôm qua cám ơn anh."
"Cảm ơn cái gì?" Phó Tự Trì hỏi cô.
Câu hỏi này của anh khiến Lê Sơ ngây ngẩn cả người, cô tổ chức từ ngữ trong đầu thành khẩn trả lời: "Cảm ơn anh... đưa chúng tôi đi bệnh viện, cảm ơn anh trông coi Linh Lan một đêm, cảm ơn anh đã cho tôi thảm."
Đôi mắt Phó Tự Trì thâm thúy u lãnh, giống như một cái giếng nhìn không thấy đáy, anh nhìn Lê Sơ, khàn giọng nói: "Sơ Sơ, những chuyện này vốn là việc anh nên làm, em không cần cảm ơn anh."
Anh không muốn nghe Lê Sơ nói cám ơn với mình, không muốn bị Lê Sơ xem là người ngoài, anh là cha của Linh Lan, làm những chuyện này nguyên bản chính là theo lý thường phải làm.
"Phó Tự Trì." Lê Sơ gọi tên anh,"Tôi không muốn nợ anh."
"Tối hôm qua tìm anh hỗ trợ đúng là bất đắc dĩ, anh chịu giúp, tôi rất cảm kích, tôi sẽ báo đáp anh." Đồng tử Phó Tự Trì hơi trầm xuống, trong mắt đè nén thần sắc phức tạp.
Thật lâu sau, anh hỏi: "Báo đáp như thế nào?"
Ngữ khí của anh không tốt, giống như là đang giận dỗi.
"Cho anh tiền hay cho anh đồ?", giọng Phó Tự Trì càng lạnh lùng,'Em cảm thấy anh thiếu sao?"
Lê Sơ rõ ràng đang đâm kim vào tim anh, đau đớn liên miên không dứt, nhưng anh còn phải cắn răng chịu đựng.
Phó Tự Trì mở cửa xe, bước xuống, bóng dáng cao lớn như một ngọn núi nguy nga, tràn đầy áp lực: "Sơ Sơ, anh biết những việc trước đây anh đã làm khiến em không thể tha thứ, anh cũng không cầu xin em tha thứ, anh chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội yên lặng bảo vệ hai người, không hơn."
Lê Sơ lui về phía sau một bước, ánh mắt lóe lên,"Tôi không cần anh, Linh Lan cũng không cần."
Cô cố ý vạch rõ giới hạn với anh, không muốn tiếp nhận sự gần gũi của anh.
Sau khi Phó Tự Trì giúp đỡ, nói như vậy đúng là cô đang qua sông đoạn cầu, nếu đổi lại là người khác, Lê Sơ sẽ không quyết tuyệt như vậy, nhưng người trước mắt là Phó Tự Trì, là người cô đã cố gắng hết sức để rời đi, cô làm sao có thể trở lại bên cạnh anh.