Chương 309: Chương 309
Chương 309: Chương 309Chương 309: Chương 309
Lê Sơ ngước mắt nhìn anh, giọng điệu lạnh lùng nói những lời bất cận nhân tình: "Phó Tự Trì, anh mua căn nhà bên cạnh tôi không ngăn được, cũng không có tinh lực can thiệp, tôi chỉ muốn sau này anh đừng quấy rây tôi nữa, cũng đừng quấy rầy người nhà của tôi."
Nói xong một đoạn, mồ hôi thấm ướt trong lòng bàn tay cọ lên chăn nhung, một chỗ nhỏ kia vừa ẩm ướt lại oi bức, che khuất lòng bàn tay rất không thoải mái.
Cô đứng tại chỗ, thân thể gầy yếu cuốn theo ánh mặt trời ngày hè nóng bức, lắng lặng chờ anh trả lời.
Sắc mặt Phó Tự Trì cũng không tốt, thậm chí có thể dùng từ kém để hình dung, trước mắt xanh sâm, khuôn mặt tiều tụy, trong ánh mắt lộ ra vẻ suy SỤP.
Bôn ba thời gian dài cộng thêm xử lý các loại sự tình không gián đoạn, khiến anh sức cùng lực kiệt.
Đầu óc dường như đã ngừng hoạt động, anh không nghĩ ra nên đáp lại lời Lê Sơ như thế nào.
Lúc trước là anh đáp ứng thả cô rời đi, cũng đáp ứng không quấy rây cô nữa.
Nhưng anh hối hận.
Ngày cô rời đi, anh cũng đã hối hận.
"Sơ Sơ." Anh khàn giọng nói: “Anh...'
Anh muốn dâng trái tim của mình mổ ra cho cô xem, khẩn cầu cô một chút thương hại, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt Lê Sơ hờ hững, lời nói tràn đến cổ họng vẫn là không thể nói ra.
Cho dù anh có nói nhiêu hơn nữa, chân thành hơn nữa, cô cũng sẽ không nghe một chữ.
Lông mi rủ xuống, màu đen trước mắt lại thêm một tâng bóng ma, ánh mắt tối nghĩa hoàn toàn bị che giấu.
“Trời nóng quá, em mau vào đi."
Phó Tự Trì không trả lời Lê Sơ.
Anh không muốn nói lời trái lương tâm.
Anh biết mình không có khả năng từ bỏ cô.
Lê Sơ không muốn tiếp tục tranh chấp với anh, như vậy căn bản không có ý nghĩa gì, bị thuốc dán da chó dính lên, nếu không rớt một lớp da cũng không thể sống lại.
Cô không biết mình còn có thể chống lại việc bị rớt thêm một lớp da nữa hay không.
Lê Sơ không nói câu nào, xoay người đi vào sân, lúc đi tới quây lễ tân lầu một cô gặp Giang Tự Xuyên.
Giang Tự Xuyên vẫn mặc bộ quân áo lúc đi bệnh viện, hiển nhiên là cố ý chờ ở đây.
Lê Sơ đặt thảm nhung trong tay lên quây bar, hỏi anh: "Sao không về phòng rửa mặt?"
Giang Tự Xuyên thẳng thắn nói: "Tôi có chuyện muốn nói với chị."
Tay Lê Sơ bất giác run lên,'Có thể nói sau được không? Chúng ta đều đi rửa mặt trước, nghỉ ngơi một thời gian, em cảm thấy thế nào?” Lê Sơ không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng liền mở miệng cự tuyệt.
Cô có dự cảm mãnh liệt, một khi Giang Tự Xuyên nói ra, giữa bọn họ sẽ không thể duy trì quan hệ bạn bè bình thường nữa.
Lúc ở Lạc Thành, cô và Giang Tự Xuyên gần như không có xuất hiện chung lần nào, chỉ có mấy lần tiếp xúc đều nhận được sự giúp đỡ của Giang Tự Xuyên, cô rất cảm kích cậu, cho nên sau khi cậu đến thị trấn Văn Đức, cô vẫn luôn chăm sóc cậu, coi như là báo đáp sự giúp đỡ lúc trước của cậu. Tình cảm của Lê Sơ đối với Giang Tự Xuyên, tựa như chị đối với em trai, là quan tâm và trìu mến.
"Sẽ không làm lỡ thời gian lâu đâu." Giọng Giang Tự Xuyên xen lẫn thỉnh cầu không rõ ràng.
Lê Sơ không thể hạ quyết tâm cự tuyệt.
Lễ tân người đến người đi, cũng không phải chỗ nói chuyện, Lê Sơ dẫn cậu đến nhà hàng ở hậu viện.
Thời tiết tháng bảy oi bức, tiếng côn trùng kêu vang trong sân liên tiếp, khiến lòng người càng thêm rối loạn.
Điêu hòa nhà hàng vừa mở, không bao lâu, nhiệt khí trên người cũng theo gió lạnh phiêu tán, nội tâm khô nóng cũng theo đó bình thản xuống.
Lê Sơ và Giang Tự Xuyên đều tự ngồi trên ghế ăn, đối diện nhau từ xa, như là người phỏng vấn và người ứng tuyển, hoặc như là đang đàm phán thương mại, tóm lại, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Hoàn cảnh yên tĩnh bị giọng nói của Giang Tự Xuyên phá vỡ,/Tôi phải đi đây.
"Đià?" Ánh mắt Lê Sơ hơi khựng lại, không xác định hỏi: "Về Lạc Thành sao?" Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe được tin Giang Tự Xuyên phải trở về vẫn khiến Lê Sơ không thể tỉnh táo lại.