Chương 310: Chương 310
Chương 310: Chương 310Chương 310: Chương 310
Cô cho rằng cậu có thể ở lại lâu hơn một chút.
Mấy ngày nay Giang Tự Xuyên tới, cô cũng không dẫn cậu đi xem kỹ.
"Khi nào thì đi?" cô muốn thừa dịp Giang Tự Xuyên còn chưa rời đi, cậu đi dạo một vòng, lĩnh hội phong tình nơi thị trấn nhỏ.
"Buổi chiều."
Hơi thở ngưng đọng trong chốc lát, cô nuốt xuống cổ họng khô khốc, khó khăn mở miệng: "Chiêu nay?"
Giang Tự Xuyên im lặng không lên tiếng.
Tay Lê Sơ từ mặt bàn trượt xuống, buông xuống đùi, áy náy trong lòng không ngừng nảy sinh, rất nhanh đã chiếm trọn trái tim, cô thậm chí không dám đối diện với tâm mắt của Giang Tự Xuyên.
Thậm chí ngay cả một chút thời gian cũng không còn.
Sớm biết hôm nay cậu rời đi, cô hẳn là nên rảnh rỗi tận hết tình địa chủ.
"Vội vã trở về như vậy sao? Trên trấn còn có rất nhiều nơi chưa đưa cậu đi qua."
Giang Tự Xuyên thản nhiên ừm một tiếng, ép buộc bản thân liếc mắt nhìn Lê Sơ.
Đôi mắt rủ xuống, tâm mắt chỉ có một mặt bàn gỗ sơn, mặt trên vết xước cũ mới đan xen, sơn đỏ cũng bị dập mất một khối nhỏ.
Giang Tự Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới cậu sẽ trở nên điên cuồng như vậy.
Theo khuôn phép cũ qua hai mươi hai năm, cậu cho rằng cuộc sống sau này cũng sẽ tiếp tục như vậy.
Cho đến khi gặp cô, cậu động ý niệm thoát khỏi Giang gia.
Đó là nơi chứa thành tựu của cậu, cũng là nơi giam giữ cậu.
Cho nên cậu không để ý cha mẹ an bài hôn sự cho cậu, liều lĩnh tới nơi này.
Nhưng cuối cùng, người Giang gia vẫn tìm được nơi này.
Hoặc là nói, có người nói cho Giang gia biết cậu ở chỗ này.
Cậu còn quá nhỏ yếu, vừa không thể bảo vệ Lê Sơ, cũng vô lực chống lại Giang gia, điều cậu có thể làm cũng chỉ là đi theo người tới đón cậu trở về.
Nhưng trước đó, cậu muốn biết rõ tâm ý của Lê Sơ.
"Lê Sơ, chị hy vọng tôi ở lại sao?"
Những lời này giống như sấm sét trên mặt đất, nổ tung đầu óc Lê Sơ ong ong.
Lời nói của Giang Tự Xuyên nghe cũng không phải đang tỏ tình, nhưng Lê Sơ không phải là nữ sinh nhỏ đơn thuần đến không rành thế sự, cô làm sao có thể không rõ ý tứ trong lời nói của Giang Tự Xuyên.
Trái tim bỗng dưng thắt chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên ngắn ngủi.
Trâm mặc hồi lâu, Lê Sơ bình tĩnh nói: "Giang Tự Xuyên, địa phương nhỏ như vậy là không giữ được cậu, tôi cũng không hy vọng cậu ở chỗ này ủy khuất chính mình, tương lai của cậu hẳn là ở nơi rộng lớn hơn."
Giang Tự Xuyên khẽ nâng mắt, cong môi cười khẽ, cậu dựa lưng vào ghế, thân thể căng thẳng buông lỏng.
Tự cậu đã có câu trả lời. Mặc dù câu trả lời này không phải là điều cậu muốn.
Giang Tự Xuyên từ đầu đến cuối đều biết Lê Sơ không thích cậu, chỉ là cậu quá tham lam điểm tốt đẹp này, lừa mình dối người mà thôi.
Hiện tại tỉnh mộng, cậu cũng muốn rời đi.
Khi đứng dậy đi qua Lê Sơ, Giang Tự Xuyên dừng bước, trâm giọng nhắc nhở: "Chị phải cẩn thận Phó Tự Trì."
Lê Sơ run rẩy trong chớp mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Giang Tự Xuyên rõ ràng trong lời nói có hàm ý, cậu bảo cô cẩn thận Phó Tự Trì, tất nhiên là có nguyên do gì đó.
"Anh ta đã làm gì cậu?" Lê Sơ vội vàng hỏi.
Cô rất sợ Phó Tự Trì vì cô sẽ làm tổn thương người khác.
Hạ Minh Châu chính là vết xe đổ.
Giang Tự Xuyên bước đi: 'Không có gì."
Chỉ là để lộ hướng đi của cậu, dẫn cậu rời khỏi bên cạnh Lê Sơ mà thôi, quả thật không tính là gì.
So với Hạ Minh Châu bị đánh nằm viện, Phó Tự Trì nhìn vào giao tình hai nhà đã hạ thủ lưu tình với cậu rồi.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách cậu quá yếu ớt, không có tư cách chống lại anh ta.
Sau khi Giang Tự Xuyên rời đi, Lê Sơ ngồi yên ở nhà hàng rất lâu, mãi cho đến khi Triệu Vân đi vào chuẩn bị cơm trưa cô mới lấy lại tinh thần.
Triệu Vân thấy sắc mặt cô không tốt, thúc giục cô trở vê phòng nghỉ ngơi, cơm trưa xong xuôi sẽ gọi cô. Lê Sơ gật đầu ngơ ngác đi vào phòng, bước chân phù phiếm, cả người cũng lắc lư theo.