Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318: Chương 318

Chương 318: Chương 318 Chương 318: Chương 318Chương 318: Chương 318

Tiêm xong phòng uốn ván lại truyền nước biển tiêu viêm, một giờ sau, gây mê ở vết thương dần dần biến mất.

Vết thương nhỏ này trước kia Phó Tự Trì ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy vết thương đau thấu xương.

Anh rên rỉ một tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của Lê Sơ.

Trong nháy mắt Lê Sơ phát hiện sự khác thường của anh: "Sao vậy? Là vết thương không thoải mái sao?

"Ừm, đã hết gây tê rồi." Phó Tự Trì che miệng vết thương, cảm nhận được đau đớn tỉnh tế.

Cảm giác này sau khi đạt tới thân kinh đại não của anh bị anh cố ý phóng đại vô số lần, tiện đà từ trong miệng anh thở nhẹ mà ra.

Ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Lê Sơ, nhìn đáy mắt cô toát ra lo lắng và sốt ruột, chỉ cảm thấy trái tim trống trải sắp tràn ra hạnh phúc.

Lê Sơ vẫn quan tâm đến anh.

Cho dù cô không chịu thừa nhận, anh cũng xác nhận cô còn quan tâm anh, ánh mắt là lừa không được người.

Lê Sơ không ý thức được Phó Tự Trì cố ý phóng đại, cô cho rằng vết thương thật sự vô cùng đau đớn.

Thủy tinh đâm sâu như vậy, cũng có thể nhìn thấy máu thịt bên trong làn da, cô chỉ hồi tưởng lại hình ảnh kia cũng cảm thấy da đầu tê dại, mà người thừa nhận chỉ sợ càng thống khổ. Lê Sơ có chút bối rối, mờ mịt nhìn chằm chằm vết thương của Phó Tự Trì/Anh nhịn một chút, tôi đi tìm bác sĩ kê thuốc giảm đau."

Cô không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

Gây mê không có khả năng dễ dàng sử dụng, ngoài ra có thể làm chậm cảm giác đau cũng chỉ có thuốc giảm đau.

Phó Tự Trì nắm chặt cổ tay cô.

Thứ anh cần không phải là thuốc, mà là cô.

"Có thể để anh dựa vào một lát không?" Phó Tự Trì thấp giọng thỉnh cầu.

Thái độ của anh quá mức thành khẩn, ngược lại khiến Lê Sơ không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của người bị thương.

Lê Sơ ngồi xuống bên cạnh anh, nhắm mắt thở ra một hơi,Anh dựa vào tôi nghỉ ngơi, truyền nước biển xong gọi anh."

Cô vẫn quá mềm lòng.

Phó Tự Trì bị thương, cô tự nhiên coi anh là kẻ yếu cần được chăm sóc.

Trọng lượng trên vai trái từ từ tăng lên, hơi thở chỉ thuộc về người đàn ông càng ngày càng nồng đậm, xúc cảm ấm áp, hơi thở nhẹ nhàng, không chỗ nào không nhắc nhở cô người ngồi bên cạnh là ai.

Lê Sơ cảm thấy mình đại khái là điên rồi.

Làm sao cô có thể đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy của anh.

Vết thương của anh hoàn toàn là do anh gieo gió gặt bão, cho dù là mượn tay cô, vậy cũng không nên để cô gánh chịu hậu quả.

Lê Sơ không biết Phó Tự Trì có ngủ hay không, cô ngồi cứng ngắc nửa giờ, cố ý tránh ánh mắt không nhìn anh, giây phút truyền nước xong, cô lập tức đánh thức Phó Tự Trì, đứng dậy kéo dài khoảng cách với anh.

Lúc y tá tới rút kim tiêm, Lê Sơ lấy cớ đi toilet, cầm một nắm nước lạnh như băng hắt lên mặt mình, cảm xúc rối loạn rốt cuộc tạm thời được áp chế.

Từ toilet đi ra, cô chỉ thấy Phó Tự Trì một tay chống mặt tường chờ ở cửa.

Dưới ánh đèn trắng rực chiếu rọi, làn da của anh tái nhợt đến mức gần như trong suốt, gần như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh tím.

Lê Sơ dừng lại vài giây, cất bước đi tới,'Đi thôi, xe tôi gọi sắp tới rồi."

Lê Sơ cho rằng vết thương của Phó Tự Trì cần nằm viện tu dưỡng vài ngày, lập tức trực tiếp bảo bác Tôn trở về, hiện tại chỉ có thể gọi xe đưa bọn họ về thị trấn Văn Đức. Cũng may trong thành phố xe nhiều, đơn đặt hàng trên điện thoại di động không bao lâu cũng đã có tài xế nhận đơn.

Tài xế lái xe ít nói, trong xe vẫn một mực duy trì bâu không khí yên tĩnh, Lê Sơ trải qua mấy giờ căng thẳng này, tinh thần đã bị vây bên bờ vực mệt mỏi cực độ, nhưng cô nhắm mắt lại làm thế nào cũng không tĩnh tâm được.

Lúc trở lại thị trấn Văn Đức đã qua chín giờ tối, Lê Sơ liếc nhìn ánh đèn trước cửa nhà trọ, trong lòng rối rắm một lát vẫn lựa chọn đưa Phó Tự Trì vào nhà.
Bình Luận (0)
Comment