Chương 319: Chương 319
Chương 319: Chương 319Chương 319: Chương 319
Bước chân của Phó Tự Trì cũng không nhanh, so với lúc trước thậm chí có thể coi là chậm chạp, đại khái là đi bộ sẽ liên quan đến vết thương ở bụng, không dám có động tác quá lớn.
Lê Sơ đi theo phía sau anh, ánh mắt đi theo bóng lưng anh, khi nhìn thấy anh bước bậc thang trọng tâm không vững, không suy nghĩ nhiều đã tiến lên đỡ lấy anh.
Trong mắt Phó Tự Trì hiện lên một tia kinh ngạc, trở tay nắm lấy cổ tay Lê Sơ, anh dùng sức lực, giống như sợ người trước mắt biến mất,'Em không về sao?"
Lê Sơ đưa anh đến bệnh viện, cùng anh khâu lại vết thương, cùng anh truyền dịch, cô đã làm đủ rồi, Phó Tự Trì căn bản không dám nghĩ cô sau khi trở về còn có thể tiếp tục quan tâm anh.
Nhưng bây giờ, Lê Sơ lại không lựa chọn rời khỏi anh.
Phó Tự Trì cúi đầu nhìn cô, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh, dưới ánh đèn lờ mờ cũng trắng bóng như trân châu.
Lê Sơ cụp mắt, lông mi dài rậm rạp hạ xuống, che giấu vẻ mặt trong mắt cô.
Cô không muốn xen vào việc của người khác, cũng không nên xen vào việc của người khác, nhưng cô làm thế nào cũng không thuyết phục được mình mặc kệ để Phó Tự Trì bị thương.
Khoảnh khắc do dự khi xuống xe, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, lúc thì Phó Tự Trì suy yếu đến hôn mê ngã xuống sân, lúc thì vết thương lại nứt ra chảy máu không ngừng.
Trên thị trấn này, Phó Tự Trì không quen biết ai ngoài cô, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô cũng không biết ai còn có thể giúp đỡ anh.
"Chờ anh ngủ rồi về." Giọng Lê Sơ rất nhẹ, nhanh chóng hòa vào gió đêm.
Làn da Lê Sơ mỏng manh, cho dù Phó Tự Trì không dùng bao nhiêu sức lực, cổ tay trắng nõn của cô vẫn hiện ra một vòng đỏ.
Không đau, cô cũng không để ý hành động hơi quá khích của anh.
Đèn trong sân và phòng khách sáng, một đường đi qua cũng không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đi qua hành lang tối tăm tiến vào phòng ngủ, đập vào mắt là một mảnh tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.
"Công tắc đèn ở đâu?" Lê Sơ dò xét trên tường, nhưng không chạm vào công tắc.
Trong hành lang, ánh sáng yếu ớt là từ phòng khách chỗ truyền đến, chiếu không vào được phòng ngủ, vị trí công tắc ngoại trừ chủ nhân phòng này thì người ngoài không ai biết được.
Đầu óc Phó Tự Trì choáng váng, dạ dày vì đói quá lâu bắt đầu quặn đau, anh cố gắng chống đỡ không để bản thân mất đi ý thức, giơ tay tìm chốt mở trên tường.
Đèn bỗng nhiên sáng lên, đâm vào mắt khó có thể chịu đựng, Lê Sơ chậm lại một lát mới thích ứng.
Cô còn chưa thể tiến thêm một bước, đã bị Phó Tự Trì ngăn lại,'Sơ Sơ, em về trước đi."
Lê Sơ ngước mắt nhìn anh, cánh môi mím chặt, không nói một lời, đáy mắt trong suốt hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn kỹ lại giống như một đầm nước sâu không thấy đáy.
Phản ứng của Phó Tự Trì quá mức kỳ quái.
Vừa rồi thời điểm ở ngoài cửa viện, anh rõ ràng là mừng rỡ, khát vọng cô ở lại, nhưng mà hiện tại lại có loại cảm giác tránh không kịp.
Giống như là sợ cô phát hiện cái gì.
"Có phải anh không thoải mái ở chỗ nào không?" Giọng Lê Sơ bình thản, giống như máy móc không pha trộn chút tình cảm nào.
"Không có." Ánh mắt Phó Tự Trì né tránh, không dám đối diện với đôi mắt trong suốt quá mức sạch sẽ của Lê Sơ, điều đó sẽ khiến anh cảm thấy lừa gạt lúc này là một loại khinh nhờn.
Đau đớn trên thân thể nhịn một chút lập tức qua đi, có lẽ Lê Sơ biết cũng sẽ không lo lắng, nhưng anh vẫn không muốn lưu lại khả năng này.
Lê Sơ im lặng nhìn anh, giọng trâm xuống: "Chắc chắn chứ?"
Đây là lần cuối cùng cô hỏi anh, nếu câu trả lời của Phó Tự Trì vẫn khẳng định, cô sẽ xoay người rời đi, sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh nữa, cho dù anh xảy ra chuyện cũng không lập tức quan đến cô.
"Không xác định." Phó Tự Trì nắm chặt tay buông ra, cả người như nhụt chí.