Chương 320: Chương 320
Chương 320: Chương 320Chương 320: Chương 320
Trong nháy mắt Lê Sơ nói chuyện, anh rõ ràng cảm nhận được cô đang rời xa anh, cảm giác mất mát giống như mấy năm trước lại ngóc đầu trở lại.
Khi đó anh vừa tốt nghiệp không lâu, khi hoàn toàn náo loạn cắt đứt với cha, rời khỏi Phó gia một mình gây dựng sự nghiệp. Vì e ngại tổng giám đốc tập đoàn Hằng Á tạo áp lực, không có người nào dám giúp anh, đoạn thời gian đó anh nếm hết tình người ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, chỉ có Lê Sơ là một chùm ánh sáng duy nhất trong thế giới hắc ám của anh, nhưng về sau, chùm ánh sáng này cũng không còn.
Anh còn nhớ rõ cuộc điện thoại cuối cùng trước khi chia tay, ngày đó dự án đấu thầu thất bại, công ty gặp phải nguy hiểm đóng cửa, anh không muốn để Lê Sơ biết, không muốn cô gánh vác đau khổ của anh, cho nên chỉ nói cho cô biết đang bận, bảo cô đừng tới quấy rây.
Nhưng không ngờ, đó lại trở thành lần trò chuyện cuối cùng giữa bọn họ.
Chờ sau khi anh xử lý xong chuyện của công ty, Lê Sơ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Mới đầu anh cho rằng Lê Sơ đang tức giận, tức giận anh bỏ qua, tức giận anh lãnh đạm, anh chỉ muốn cho cô một thời gian ngắn tỉnh táo lại cũng tốt. Lê Sơ yêu anh như vậy, bỏ ra tất cả chân tình, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy.
Cứ như vậy qua một tháng, anh mới ý thức được Lê Sơ thật sự không cần anh nữa.
Anh đã gửi tin nhắn một lân, không nhận được bất kỳ hồi âm nào, từ đó không bao giờ liên lạc với cô nữa. Khi đó anh coi tự tôn quá quan trọng, không chịu cúi đầu cho rằng thời gian có thể khiến anh quên đi tất cả.
Kết quả là, chỉ có chính anh bị lãng quên mà thôi.
Nếu có thể làm lại, anh tuyệt đối sẽ không đẩy Lê Sơ ra, khiến cô nản lòng thoái chí rời đi.
Ánh đèn màu cam ấm áp tràn ngập mỗi một tấc không gian trong phòng ngủ, có thêm một bầu không khí nói không rõ.
Lê Sơ mất tự nhiên nghiêng mặt, thấp giọng nói: “Anh nằm xuống, em giúp anh xem vết thương."
Chiếc áo sơ mi đen trên người Phó Tự Trì che kín da thịt, không nhìn thấy một chút dấu vết băng vải, nếu cô muốn xác nhận tình trạng vết thương chỉ có thể vén áo sơ mi của anh lên.
Lê Sơ ngồi bên giường, cúi đầu nhìn xuống, nháy mắt đối diện với đôi mắt đen thâm thúy.
Cô chưa bao giờ dùng góc độ này nhìn anh, loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này, thật giống như người trước mắt hoàn toàn nằm trong tay cô.
Tầm mắt dần dần hạ xuống, cuối cùng rơi vào bụng.
Đầu ngón tay trắng nõn của Lê Sơ nâng lên một góc áo sơ mi, chỉ là cô còn chưa nhấc lên, mu bàn tay đã bị một bàn tay lớn chặt chẽ bao lấy.
Nhiệt độ cơ thể người cũng không cao, nhưng cô lại cảm thấy lòng bàn tay kia giống như là bôi nham thạch, cực nóng đến nóng lên.
"Sao... Sao vậy?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lê Sơ mới ý thức được giọng nói của cô đang run rẩy, ngay cả tim đập cũng dần dần nhanh hơn, từng tiếng từng tiếng, phảng phất như vô số hạt mưa rơi về phía phiến đá xanh phát ra âm thanh, trong lỗ tai tất cả đều là tiếng nổ vang.
Đây quả thực là quá kỳ quái.
Chẳng qua chỉ là giúp anh kiểm tra vết thương một chút mà thôi, cô có gì mà khẩn trương chứ.
Phó Tự Trì cũng không dễ chịu, Lê Sơ cách anh quá gần, hơi thở của cô càng nồng đậm, dung nhập vào từng dây thần kinh của anh, sự kiêm chế của anh, sự ẩn nhẫn của anh sắp sụp đổ.
"Không có gì, để anh tự làm."
Đầu ngón tay cô lướt qua làn da anh sẽ khiến anh run rẩy.
Anh chịu không nổi trêu chọc như vậy, cũng sợ dọa cô.
Tay Lê Sơ cứng đờ trong chớp mắt, vẫn buông lỏng theo yêu cầu của anh.
Phó Tự Trì vén một góc áo sơ mi lên, lộ ra vết thương bị băng gạc che kín.
Ánh đèn màu cam ấm áp nhuộm trên da anh, hơi nổi lên màu mật, nhìn qua không đáng sợ như vậy.
Băng gạc màu trắng lộ ra một chút vết máu, màu sắc đã biến đậm, đại khái là máu chảy lúc ở bệnh viện, miệng vết thương không vỡ nữa, Lê Sơ cũng thoáng an tâm.