Chương 321: Chương 321
Chương 321: Chương 321Chương 321: Chương 321
Hoàn cảnh chữa bệnh trên thị trấn không tốt lắm, loại truyền dịch đổi thuốc này có thể làm, phẫu thuật khâu lại thì không làm được, nếu miệng vết thương lại nứt ra sẽ trở nên phiền toái.
Lê Sơ từ bên giường đứng dậy, dịu dàng nói: "Vết thương vẫn ổn, không chảy máu, thuốc tê hết rồi sẽ hơi đau, anh nhịn một chút, ngủ sẽ dễ chịu hơn một chút.
"Em phải về chưa?" Phó Tự Trì chống ván giường, muốn đứng thẳng dậy, giọng nói cũng trở nên vội vàng.
Anh ích kỷ muốn cô ở bên anh thêm một lát, tinh lực của anh chống đỡ không được bao lâu, rất nhanh sẽ mê man.
"Đừng nhúc nhích." Tay Lê Sơ đè lên vai anh, ngăn anh đứng dậy, Cẩn thận đụng phải vết thương."
Buông tay ra, cô nhẹ giọng nói: "Em đi kiếm chút gì ăn."
Lê Sơ không cảm thấy đói, nhưng Phó Tự Trì là người bị thương, cũng không thể ngủ đói như cô.
Đi phòng bếp nhìn một vòng, trống rỗng cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả nồi cũng mới tinh chưa từng được sử dụng qua.
Lê Sơ trở về Lộc Minh Nhã Xá, vừa vào quầy lễ tân đã bị mẹ gọi lại,'Ði đâu rồi, ăn cơm tối chưa?"
"Còn chưa ăn, con đi phòng bếp làm chút đồ ăn, mẹ mang Linh Lan vào nhà nghỉ ngơi trước." Lê Sơ trả lời.
Tiểu Linh Lan nằm trong lòng bà ngoại, mắt cụp xuống, sau khi nghe thấy giọng mẹ lập tức tỉnh táo lại, giương hai tay muốn mẹ ôm/'Mẹ ơi ôm một cái."
Lê Sơ nhận lấy con gái, dỗ dành: "Linh Lan ngoan, đi ngủ với bà ngoại, trẻ con ngủ muộn sẽ không cao được."
Tiểu Linh Lan nằm trong lòng Lê Sơ không chịu rời đi,'Con không muốn, con muốn mẹ, con muốn ngủ cùng mẹ."
Lê Sơ luôn không thể nhẫn tâm với con gái, cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng vì sinh non mà yếu đuối, tóm lại là cô mắc nợ con gái,'Mẹ còn có việc phải làm, chờ làm xong sẽ ở bên con được không?”
Tiểu Linh Lan gật đầu bộ dáng nhu thuận làm cho người ta đau lòng,'Mẹ vê sớm một chút nha."
"Được, mẹ sẽ về với con sớm thôi." Lê Sơ hôn nhẹ nhàng lên má con gái.
Phùng Ngọc Dung tiếp nhận đứa bé, sắc mặt trâm xuống,'Con có phải hay không... Quên đi, chờ con bận rộn xong lại nói.'
Trước khi đi, Phùng Ngọc Dung dặn dò một câu: "Về sớm một chút."
Lê Sơ đứng bên quầy thu ngân, đáp: "Dạ...
Lê Sơ nấu một bát mì trắng bưng qua phòng bên cạnh, trước khi rời đi cô đã tắt đèn phòng ngủ, ý là để Phó Tự Trì ngủ một lát, khi cô trở về thì đèn vẫn tắt, nhưng người trên giường vẫn tỉnh táo.
Lê Sơ cũng không nhiều lời hỏi sao anh không ngủ một lát, chỉ đỡ anh đứng dậy, đưa bát mì cho anh/'Hơi nóng."
Phó Tự Trì nhận lấy từ tay cô, bát sứ trắng hơi nóng lên, trực tiếp truyền nhiệt ấm áp cho lòng bàn tay anh, khi đũa rơi vào bát, anh hỏi: "Em ăn chưa?"
"Ừm, ăn rồi." Lê Sơ thuận miệng nói qua loa một câu.
Phó Tự Trì lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, nhìn mặt đoán ý chẳng qua là dễ như trở bàn tay, vẻ mặt và thần thái Lê Sơ rõ ràng là đang nói dối, anh nhìn ra nhưng không vạch trần.
Một bát mì vào bụng, cảm giác đói bụng biến mất, ngay cả đau đớn ở vết thương cũng chậm lại.
"Tìm người đến chăm sóc anh chưa?" Lê Sơ vừa dọn dẹp bát đũa vừa hỏi.
"Anh không cần người khác chăm sóc."
Ánh mắt Lê Sơ ngưng trệ trong chớp mắt, chậm rãi đứng thẳng/Anh định ngày mai trở về sao?"
Phó Tự Trì trầm mặc không nói.
Điều này cũng có nghĩa là cô đã đoán đúng.
"Thân thể anh không chịu nổi thời gian đi xe dài, huống hồ bác sĩ nói còn phải truyền dịch vài ngày để tiêu viêm." Giọng điệu Lê Sơ bình thản, nghe không ra hỉ nộ.
"Bảo thư ký của anh tới chăm sóc anh đi."
Cô không phải đang khuyên nhủ anh, mà là đang ra lệnh.
Giữa bọn họ không nên qua lại quá nhiều, cô cũng không thể lúc nào cũng chăm sóc anh, đây không phải nghĩa vụ của cô.
Bỏ lại những lời này, Lê Sơ bưng bát đũa rời đi, không cho Phó Tự Trì cơ hội từ chối.
Trở lại Lộc Minh Nhã Xá, Triệu Vân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa, dừng lại nghênh đón,'Đã về rồi à Sơ Sơ."