Chương 322: Chương 322
Chương 322: Chương 322Chương 322: Chương 322
"Ừm”" Sắc mặt Lê Sơ mệt mỏi, giọng nói cũng uể oải,'Mẹ em đâu?"
Triệu Vân liếc nhìn hành lang, phòng ngủ ở bên kiaỞ trong phòng, chị nhìn dì ấy có vẻ không vui, không biết xảy ra chuyện gì."
Thấy Lê Sơ bưng bát đũa trong tay, Triệu Vân kinh ngạc trong chớp mắt, vươn tay, Đưa bát đũa cho chị đi, em vào trong xem."
Lê Sơ không từ chối, đưa bát đũa qua.
Cửa phòng ngủ khép hờ, giống như đang đặc biệt chờ cô, nhẹ nhàng đẩy một cái, lập tức mang theo một trận gió lạnh.
Phùng Ngọc Dung ngồi ở bên giường từ ái mà vuốt ve sống lưng Linh Lan, dù nghe thấy đẩy cửa tiếng vang cũng không có ngẩng đầu nhìn qua.
Lê Sơ cất bước đến gần, gọi một tiếng: "Mẹ, con về rồi."
"Con còn biết trở vê?" Ngữ khí của Phùng Ngọc Dung nghiêm túc lãnh đạm, mang theo tức giận, hiển nhiên là biết Lê Sơ đi nơi nào.
Lê Sơ cũng không có ý định giấu mẹ,/Anh ấy bị thương, con chỉ..."
"Con thì sao? Mềm lòng? Hay là đau lòng?" Phùng Ngọc Dung quay đầu nhìn Lê Sơ, ánh mắt tang thương lóe lên, thở dài một tiếng: "Sơ Sơ, sao con vẫn còn ngây ngốc."
"Mẹ, con không có." Lê Sơ vội vàng giải thích.
Cô sẽ không quên những tổn thương mà Phó Tự Trì đã gây ra cho cô trước đây, cũng sẽ không tiếp nhận anh một lần nữa.
"Con chỉ là giúp anh ấy một chút mà thôi, xem như trả lại ân tình anh ấy đưa Linh Lan đi bệnh viện." Phùng Ngọc Dung kéo tay Lê Sơ, bóp mạnh một cái,Sơ Sơ, Phó Tự Trì tâm địa quá ác độc, làm việc cũng quá dứt khoát, chúng ta không thể trêu vào. Cậu ấy là cha của Linh Lan, chỉ cần cậu ấy muốn, cậu ấy có thể cướp đi quyền nuôi dưỡng Linh Lan, con phải tránh xa cậu ấy một chút, để đối phương hoàn toàn hết hy vọng, như vậy gia đình chúng ta mới có thể có cuộc sống an ổn, con hiểu không?”
Mẹ nói những lời này cô làm sao không rõ, trước kia cô làm như vậy, về sau cũng sẽ tiếp tục làm như vậy.
Cô chỉ giúp anh lần này, sau này anh thế nào cũng không liên quan đến cô.
Lê Sơ cụp mắt, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt tròn xoe.
Sạch sẽ, đơn thuần, không nhiễm một tia tạp niệm thế tục, đó là ánh mắt chỉ có đứa trẻ ngây thơ mới có.
Trong đầu Lê Sơ như có pháo hoa vỡ toang, văng khắp nơi, ong ong rung động.
Trong lòng thúc giục cô nói cái gì đó, thu hút sự chú ý của cô bé con, nhưng lời nói lại thủy chung còn nguyên vẹn kẹt ở trong cổ họng, làm sao cũng nói không nên lời.
"Mẹ, chú Phó là cha của con sao?" Tiểu Linh Lan từ trên giường bò dậy, ngã sấp vào trong lòng Lê Sơ, cô bé ngửa đầu nhỏ, mơ hồ hỏi.
Tiểu Linh Lan từ lúc hiểu chuyện lập tức biết mình và những bạn nhỏ khác không giống nhau, bọn họ đều có cha, nhưng cô bé không có, mẹ cũng chưa từng có nói qua với cô bé.
Đôi khi Linh Lan cũng ghen tị với những đứa trẻ khác có thể cưỡi trên cổ cha như một người khổng lồ. Tại sao cô bé không có cha?
Tiểu Linh Lan từng hỏi mẹ, nhưng mẹ sẽ khổ sở, cô bé tình nguyện không có cha, cũng không muốn làm cho mẹ khổ sở.
Lê Sơ ôm con gái, hốc mắt cay cay, nước mắt ấm áp từ gò má chảy xuống, nhỏ trên cánh tay Linh Lan.
Linh Lan dùng bàn tay nhỏ bé vụng về lau nước mắt cho mẹ, cũng sốt ruột khóc,'Mẹ không khóc, con không cần cha, cha xấu."
Trái tim Lê Sơ bỗng nhiên bị bóp nghẹt.
Con gái là món quà ông trời tặng cho cô, là dũng khí chống đỡ cô sống tiếp, cũng là tất cả của cô.
Lê Sơ hôn lên trán con gái, khàn giọng nói: 'Mẹ không khóc, Linh Lan cũng đừng khóc được không?”
Tiểu Linh Lan nức nở gật đầu "Con không khóc nữa."
Lê Sơ rút khăn giấy lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn cho con gái, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Linh Lan một ngày nào đó phải biết cha là ai, cô không có khả năng giấu diếm cả đời, Lê Sơ trong tư tâm hy vọng ngày đó có thể đến chậm một chút, nhưng là hiện tại, cô giấu không được.
Lê Sơ bảo mẹ Phùng Ngọc Dung về phòng nghỉ ngơi trước, Phùng Ngọc Dung đau lòng nhìn thoáng qua cháu gái nhỏ, lại ném ánh mắt không đồng ý về phía con gái, nhưng cũng không thể tránh được.