Chương 323: Chương 323
Chương 323: Chương 323Chương 323: Chương 323
Đứa nhỏ tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu rất nhiều, không phải người lớn tùy tiện lừa gạt vài câu là có thể chôn vùi quá khứ.
Lúc Phùng Ngọc Dung đi ra ngoài đóng cửa lại, khóa cửa khóa chặt phát ra một tiếng lạch cạch.
Cảm xúc của Linh Lan tới nhanh đi cũng nhanh, tựa vào trong lòng Lê Sơ an tĩnh như con nai con, khuôn mặt bởi vì vừa khóc qua mà lộ ra chút hồng hào.
"Linh Lan muốn biết cha là ai không?" Lê Sơ hỏi cô.
Tiểu Linh Lan sợ mình lại chọc mẹ đau buồn, lập tức tục lắc đầu "Con không cần cha, chỉ cần mẹ."
Bàn tay nhỏ bé ấm áp của Linh Lan ôm chặt Lê Sơ, khiến trái tim Lê Sơ ấm áp thêm một phần,'Chú Phó là cha của con, nhưng chú ấy không thể sống cùng chúng ta."
Linh Lan cũng không muốn cha, nhưng là cô như trước vẫn không hiểu vì sao cha không thể sống cùng một chỗ với hai mẹ con họ.
"Bởi vì cha và mẹ không ở bên nhau, cho nên Linh Lan chỉ có thể lựa chọn cha hoặc là mẹ." Lê Sơ cố gắng dùng câu nói dễ hiểu của trẻ con để giải thích.
"Cha không cần chúng ta nữa sao? Có phải cha không thích con không?”
Bé rất ngoan, rất nghe lời, không khóc lóc ầm ï như những bạn nhỏ khác, vì sao cha vẫn không thích bé?
Linh Lan bĩu môi, ánh mắt như quả nho lóe lên, đầu nhỏ của cô không nghĩ ra nguyên nhân khác.
Ân oán của người lớn không nên do đứa nhỏ gánh vác, Lê Sơ cũng không muốn bôi nhọ hình tượng cha trong lòng con gái, để cho con gái sống trong oán hận,'Không phải, cha rất thích con, cũng không có không cần con, là mẹ không thích cha, không muốn sống cùng cha, cho nên mẹ lập tức mang Linh Lan trở về."
"Mẹ không thích cha, Linh Lan cũng không cần thích cha." Tiểu Linh Lan kiên định đứng về phía mẹ, tuyên thệ quyết tâm của mình.
Trong lòng cô bé không có ai quan trọng hơn mẹ, ngay cả bà ngoại cũng không thể lay động vị trí của mẹ trong lòng cô.
Linh Lan ôm mẹ không chịu buông tay, có lẽ là đột nhiên biết được tin tức của cha, cô bé con không biết làm sao, sợ mẹ sẽ ném cô bé cho cha, không cân cô bé nữa.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, mí mắt Tiểu Linh Lan chống đỡ không được rũ xuống, còn không quên lẩm bẩm nói: "Mẹ đừng bỏ lại con, con không muốn cha đâu."
Trái tim Lê Sơ đã sớm mềm nhữn thành một vũng nước, hòa tan trong tình yêu của con gái, vỗ lưng con gái dỗ cô ngủ, nhẹ giọng đáp lại: "Sẽ không, mẹ sẽ không bao giờ không cần Tiểu Linh Lan."
Trong lúc mơ hồ nghe được lời của mẹ, Linh Lan an tâm ngủ say, tiếng hít thở nhợt nhạt xen lẫn tiếng gió điều hòa, ở trong lòng Lê Sơ kích động lên một vòng tiếp một vòng gợn sóng.
Đắp chăn cho con gái, Lê Sơ cầm áo ngủ vào phòng tắm, vòi sen mở ra nước nóng, kèm theo tiếng nước chảy ào ào, cô mở danh bạ tìm được tên Thời Doanh. Biên soạn một tin nhắn, không chút do dự gửi đi.
Số điện thoại lưu trong di động hồi lâu, cũng rất ít khi liên lạc, Lê Sơ có chuyện gì đều trực tiếp tìm Từ Tử Khâm, mà lần này, bởi vì liên quan đến Phó Tự Trì, cô cũng không muốn liên lụy bạn tốt vào.
Không bao lâu, bên kia lập tức trả lời tin nhắn.
Thời Doanh: [ A Tự bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không? Em đừng nóng vội, ngày mai anh sẽ đến ngay. ]
Thời Doanh nhìn thấy tin nhắn Lê Sơ gửi tới tay đều không khống chế được mà run rẩy, anh biết mấy năm nay Phó Tự Trì hễ có thời gian sẽ đến thị trấn Văn Đức thăm Lê Sơ và con gái, nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới cậu ấy sẽ bị thương ở trấn nhỏ đó.
Năm đó anh và Phó Tự Trì cùng đến thị trấn Văn Đức cứu Lê Sơ và cha cô, lái xe suốt một tiếng đồng hồ mới đến bệnh viện trong thành phố, hơn nữa tài nguyên chữa bệnh rất kém, vết thương nghiêm trọng cũng không thể xử lý. Phó Tự Trì xảy ra chuyện gì ngay cả khả năng mất mạng cũng có.
Lê Sơ thấy Thời Doanh lo lắng, gửi lời an ủi:
Không nghiêm trọng, chỉ là hiện tại anh ấy cần người chăm sóc. Em cũng không cần tự mình tới đây, tìm người có thể chăm sóc anh ấy là được.