Chương 324: Chương 324
Chương 324: Chương 324Chương 324: Chương 324
rồi. |
Thời Doanh: [ Tôi tự mình qua xem, người khác tôi không yên tâm. ]
Anh và Phó Tự Trì dù sao cũng là bạn bè hơn hai mươi năm, đánh gãy gân cũng nối liền xương, phải tận mắt nhìn thấy anh không có việc gì mới có thể yên tâm.
Lê Sơ không nghĩ tới muốn ngăn cản Thời Doanh tới, cô chỉ cảm thấy không cần thiết, huống hồ cô cũng không muốn để cho Từ Tử Khâm biết chuyện Phó Tự Trì ở thị trấn Văn Đức.
Nghĩ nhiều vô ích, cái gì nên tới luôn là phải tới, sau khi đặt điện thoại di động ở bồn rửa mặt, cô cởi quần áo tiến vào phòng tắm.
Tám giờ sáng hôm sau, tiếng đồng hồ báo thức vừa vang lên, Lê Sơ lập tức tỉnh táo lại.
Một đêm này cô ngủ cũng không an ổn, ác mộng liên tục, nhiều lần bừng tỉnh lại, váy ngủ thuần bông trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt đẫm, bất đắc dĩ lại tắm rửa một lần.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Lê Sơ đánh thức con gái, nhìn chằm chằm cô bé thay quần áo đánh răng rửa mặt, Tiểu Linh Lan tựa hồ đã quên chuyện xảy ra đêm qua, không hề nhắc tới cha.
Ôm con gái đi tới quầy lễ tân, tình cờ gặp được mấy vị khách trọ, đám người này đang định đi Nam thôn, đó là một thôn nhỏ để trải nghiệm cuộc sống, nhìn thấy dung mạo Lê Sơ dịu dàng xinh đẹp sau đó nhao nhao dừng chân, kinh hô tiên nữ hạ phàm, tâm mắt chuyển hướng con gái trong lòng Lê Sơ, lại tiếc hận nói: "Tiên nữ quả nhiên đều là của người khác."
Lê Sơ chỉ cười yếu ớt, không giải thích mình là mẹ đơn thân, cũng không phải cô không muốn nói, chỉ là không muốn lấy việc riêng ra làm đề tài nói chuyện phiếm.
Đám người kia hẳn là sinh viên đại học, tuổi nhìn không lớn lắm, trong đó có hai nữ sinh khi thấy Tiểu Linh Lan thì lấy đồ ăn vặt trong túi ra trêu đùa với cô bé con.
Tiểu Linh Lan cũng không sợ người lạ, nhưng hôm nay lại có thái độ khác thường, không chịu để ý tới hai chị gái, chỉ ôm cổ mẹ trốn về phía sau.
Lê Sơ ngượng ngùng cười cười: "Có thể con bé ngủ không ngon."
"Linh Lan, các chị gái thích con, chúng ta nhận lễ vật của chị gái, nói tiếng cám ơn được không?”
Linh Lan là bé ngoan nghe lời, sẽ không nổi giận lung tung, hôm nay dị thường như vậy ước chừng vẫn là có quan hệ với chuyện tối hôm qua.
Trong lòng Lê Sơ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoa xoa tóc con gái.
Tiểu Linh Lan nghe xong lời mẹ nói thì xoay đầu lại, chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé, tiếp nhận đồ ăn vặt các chị cho, ngọt ngào nói một tiếng: "Cám ơn chị gái."
Hai nữ sinh bị cô bé con làm cho tan chảy,Không cần cảm ơn, bảo bối thật ngoan."
Bàn tay nhỏ bé của Linh Lan gắt gao nắm chặt đồ ăn vặt, muốn ăn lại không dám ăn, sợ bị mẹ mắng, sợ mẹ tức giận không cần cô bé nữa, sẽ ném cô bé cho cha.
Cô bé cẩn thận đưa đồ ăn vặt cho mẹ, giọng trẻ con nói: "Cho mẹ." "Bảo bảo đưa cho mẹ giữ sao?" Lê Sơ sửng sốt một chút.
Tiểu Linh Lan lắc đầu "Cho mẹ ăn."
Con gái thích ăn vặt bao nhiêu người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng cô là mẹ của Linh Lan, không ai rõ ràng hơn cô.
Nhưng hiện tại, tiểu gia hỏa này lại nguyện ý đưa toàn bộ đồ ăn vặt cho cô ăn, điều này sao có thể không làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi đám học sinh kia rời đi, Lê Sơ ngồi ghế ở trước quầy lễ tân, mở một bao đồ ăn vặt;Linh Lan có phải sợ mẹ rời đi hay không, cho nên mới luôn không vui đây?”
Tiểu Linh Lan chớp chớp mắt, bĩu môi nặng nề gật đầu "Mẹ đừng rời khỏi con."
Con gái sợ cô rời đi, cô làm sao không sợ con gái rời đi, mẹ con liền tâm, một khi tách ra chính là muốn mạng của cô.
"Mẹ sẽ không rời xa con." Lê Sơ khàn giọng, cổ họng như có vật cứng chặn lại, âm thanh phát ra có chút nghẹn ngào.
Linh Lan ôm cánh tay mẹ truy vấn: "Thật vậy sao?"
"Thật đấy."
Tiểu Linh Lan bán tín bán nghi nhìn mẹ, cuối cùng lại gân hôn một cái lên mặt mẹ, bàn tay nhỏ bé thò vào trong túi đồ ăn vặt lấy một cái, thừa dịp mẹ không chú ý lặng lẽ nhét vào trong miệng, hai má trong nháy mắt phồng lên giống như chuột hamster.