Chương 326: Chương 326
Chương 326: Chương 326Chương 326: Chương 326
Cái chìa khóa kia vẫn còn đặt ở dưới chậu hoa, dính chút bùn đất khô cạn, có thể thấy được cũng không có người lại đây.
Phó Tự Trì căn bản không tìm người đến chăm sóc anh.
Lê Sơ không phải lần đầu tiên tới đây, quen thuộc đi tới cửa phòng ngủ, gõ cửa vài cái cũng không thấy đáp lại, đành phải tự chủ trương đẩy cửa đi vào.
Phòng ngủ sáng ngời trống rỗng, chăn mỏng trên giường hỗn độn cuốn cùng một chỗ, chỉ có phòng tắm truyên đến tiếng nước ào ào.
Lê Sơ đặt cháo lên tủ đầu giường, ngồi xuống sô pha ở bệ cửa sổ yên lặng chờ người trong phòng tắm đi ra.
Đợi hồi lâu cũng không đợi được người đi ra, Lê Sơ lo lắng anh té xỉu trong phòng tắm, cuống quýt chạy tới gõ cửa phòng tắm.
"Phó Tự Trì, anh có ở trong đó không?”
Mặc dù cách một cánh cửa, mặc dù bên tai bị tiếng nước tràn ngập, Phó Tự Trì vẫn nghe được rõ ràng giọng nói dịu dàng trong suốt chỉ thuộc về Lê Sơ.
Anh giật mình sửng sốt một lát, khăn lông trong tay trực tiếp rơi vào trong bôn tắm chứa đầy nước, bọt nước bắn lên da anh.
Ngủ mê man đến giữa trưa mới hoàn toàn thanh tỉnh, tứ chi mệt mỏi, miệng vết thương phát đau, thân thể từng trận từng trận đổ mồ hôi lạnh, anh cố gắng chống đỡ đến phòng tắm rửa mặt, xả một bồn nước, dự định lau thân thể.
Trên người còn mặc bộ quân áo đêm qua, mùi máu tươi gay mũi, anh cũng không biết mình làm sao chịu đựng được mùi này mà ngủ thiếp đi.
Phó Tự Trì xoay người nhìn về phía cửa phòng tắm, trâm giọng nói: "Có anh đây."
Lê Sơ nghe thấy giọng anh, trái tim treo lơ lửng được thả lỏng/Anh không sao là tốt rồi."
Nhớ tới lời dặn của bác sĩ, Lê Sơ lại hỏi một câu: "Có cần em vào giúp không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, thân thể cô lập tức kinh ngạc cứng ngắc, khuôn mặt trắng nõn hiện ra vẻ xấu hổ không che giấu được.
Phó Tự Trì ở bên trong tắm rửa, cô có thể giúp gì...
Bên trong cửa, Phó Tự Trì cũng sửng sốt một lát, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, lời trong miệng đã thốt ra: "Có thể không?"
Lê Sơ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, giống như tiếng búa đánh trống không ngừng vang lên, cô đặt tay nắm cửa lên, run rẩy nói: "Có thể."
Bàn tay mảnh mai đến mức làm thế nào cũng không dùng được lực, suy nghĩ loạn thành một đoàn, sớm đã không rõ.
Lê Sơ hít sâu vài hơi, cố gắng hết sức bình tĩnh khi giọng nói của mình ra khỏi miệng: "Vậy em vào đây."
"Ừm"
Cửa mở ra, hơi nước mờ mịt xông về phía cô, làm mờ tâm mắt của cô, tầng tâng sương mù đẩy ra, cô mới nhìn rõ người đàn ông đứng trước bồn tắm.
Cổ áo sơ mi trên người anh cởi ra hai nút áo, xương quai xanh lộ ra, da thịt trắng nõn dính hơi nước trở nên mông lung. Lê Sơ đứng ở cửa có chút bối rối,'Cần em làm gì?"
Hơi nước trong phòng tắm càng lúc càng bốc lên, hai người ở cùng một chỗ lại không thấy rõ vẻ mặt của nhau.
Lê Sơ cảm giác được một tâm mắt nóng rực rơi vào trên người cô, xuyên thấu qua tầng tâng sương mù, vẫn nóng đến mức mặt cô đỏ lên, hoặc có lẽ là phòng tắm quá ngột ngạt làm cho cô có chút không thở nổi.
Cô xấu hổ dời ánh mắt đi, không dám nhìn anh nữa.
Phó Tự Trì tiếp tục cởi nút áo sơ mi, ngón tay thon dài chậm rãi, cả người có vẻ khí định thân nhàn, không hề nhìn ra anh là một bệnh nhân mang vết thương.
"Lại đây." Anh bình tĩnh nói.
Lê Sơ thật sự cảm thấy mình giống như trúng cổ, trong đầu đã cảm giác được nguy hiểm nhắc nhở cô không nên tới gần, nhưng bước chân của cô lại đi về phía anh.
Lúc đi tới trước mặt Phó Tự Trì, đập vào mắt cô là thân trên trần trụi của người đàn ông.
Lòng ngực chặt chẽ hữu lực, khối cơ bụng rõ ràng, làn da hơi trắng cũng không lộ ra một chút nho nhã nào, ngược lại có vẻ lực lưỡng mạnh mẽ.
Ký ức quá khứ bỗng nhiên xuất hiện, khoảng thời gian ở số 1 Giang Loan kia, bọn họ không biết đã trần trụi nhìn thẳng vào nhau trong bao nhiêu đêm.