Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327: Chương 327

Chương 327: Chương 327 Chương 327: Chương 327Chương 327: Chương 327

Tình cảm sợ hãi trong nháy mắt dâng lên, Lê Sơ theo bản năng lui về phía sau một bước, để mình rời xa anh.

Phó Tự Trì giữ chặt cổ tay cô, anh không dùng sức, sợ làm tổn thương cô, càng sợ mất cô,'Đừng sợ, anh sẽ không giống như trước nữa."

Anh biết băn khoăn của cô, cũng biết ngôn ngữ quá nhẹ nhàng không đủ khả năng để Lê Sơ buông bỏ khúc mắc trong quá khứ mà tín nhiệm anh.

Anh buông tay ra, đưa khăn mặt cho Lê Sơ, sau đó quay lưng lại, khàn khàn nói: "Giúp anh lau lưng là được rồi, tự anh không có lau được."

Giọng điệu mang theo chút khẩn cầu khiến cho sự cảnh giác của Lê Sơ biến mất hơn phân nửa.

Phó Tự Trì bị thương, bác sĩ đã dặn miệng vết thương không được chạm vào nước, nhưng trời nóng như vậy, một ngày không tắm cũng không chịu nổi.

Lê Sơ tìm người đến chăm sóc Phó Tự Trì cũng có một phần vì nguyên nhân này, cô là con gái, quan hệ với anh lại xấu hổ, rất nhiều chuyện không tiện làm.

Nhưng hiện tại áo anh đã cởii, bồn tắm nước cũng xả đầy, chờ Thời Doanh lại đây giúp anh thì đã muộn.

Lê Sơ ngâm khăn mặt vào trong nước, sau khi lấy ra thì xoắn nửa khô, giữ lại một nửa lượng nước, để khăn mặt đủ ẩm ướt.

Vóc dáng cô không thấp, nhưng đến trước mặt Phó Tự Trì vẫn có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn. Lau từ cổ xuống, chú ý từng chút từng chút đến toàn bộ lưng, động tác nhẹ nhàng thoải mái.

Thân thể Phó Tự Trì dần dần căng thẳng, rõ ràng chỉ là giúp anh xoa lưng, thậm chí ngón tay cô cũng chưa từng trực tiếp chạm vào da anh, nhưng anh vẫn cảm thấy lưng mềm mại tê dại, giống như bị điện giật vậy.

"Anh xoay qua đây đi."

Anh nghe thấy người phía sau nói chuyện với mình.

Phó Tự Trì chậm rãi xoay người, lòng gần như dán sát vào Lê Sơ.

Cô ở gần như vậy, chỉ cần anh hơi cúi đầu là có thể hôn môi cô.

Anh nghĩ đến người xa cách hơn ba năm, hiện tại ở ngay trước mắt anh, giữa bọn họ phảng phất không có ngăn cách, không có ân oán, tâm bình khí hòa lẫn nhau, thậm chí trong hơi nước mông lung còn tạo ra một bầu không khí mập mờ.

Yết hầu lăn lộn, giọng nói khàn đến phát run: "Sơ Sơ"

Anh gọi tên cô.

Tựa như vô số lần rung động lúc trước, phảng phất gọi tên cô mới có thể leo lên một đỉnh núi cao khác.

Một tiếng kia cũng lay động trái tim Lê Sơ, cô hoảng loạn nhét khăn mặt vào tay Phó Tự Trì, cúi đầu giấu đi gò má nóng lên,'Còn lại anh tự làm, em ra ngoài trước.

Đóng cửa phòng tắm ngăn cách ở phía sau, cô mới dân dần hòa hoãn lại.

Lê Sơ đi đến phòng khách, sững sờ nhìn hoa cỏ được cắt tỉa chỉnh tê trong sân, cô đã không rõ tâm tư của mình, cô oán anh, sợ anh, nhưng anh bị thương, lại khẩn cầu sự giúp đỡ của cô, cô lại lập tức mềm lòng, không có cách nào mặc kệ anh.

Ngày hôm qua cô đã muốn triệt để phân rõ ranh giới với anh, tại sao lại biến thành như bây giờ.

Tiếng gõ cửa dồn dập ngoài cửa viện cắt đứt suy nghĩ của Lê Sơ.

Lê Sơ phục hồi tinh thần, đè nén suy nghĩ, ra khỏi sân ra mở cửa.

Ngoài cửa, Thời Doanh phong trần mệt mỏi, trên trán toát mồ hôi mịn màng, lúc nhìn thấy Lê Sơ trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Anh cho rằng Lê Sơ liên lạc với anh là vì không muốn tiếp xúc với Phó Tự Trì.

Thời Doanh vừa đi vào bên trong vừa hỏi: 'A Tự thế nào?"

Trước khi đến anh đã gọi cho Phó Tự Trì mấy cuộc điện thoại, đều không có người nghe, lại không muốn vì chuyện của Phó Tự Trì mà quấy rây Lê Sơ nên không hỏi cô nữa. Trên đường đi lòng anh nóng như lửa đốt, chỉ sợ Phó Tự Trì xảy ra chuyện gì.

"Anh ấy... vẫn ổn." Đã có thể xuống giường đi phòng tắm rửa mặt, hẳn là còn tốt.

Lúc này Thời Doanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo kế hoạch giữa trưa là có thể đến, nào biết trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ, chặn gân hai giờ mới thông xe.

Anh vội vàng chạy tới, hai tay trống trơn không mang theo gì, hỏi vị trí của Phó Tự Trì, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ, vừa vặn gặp Phó Tự Trì từ phòng tắm đi ra.
Bình Luận (0)
Comment