Chương 333: Chương 333
Chương 333: Chương 333Chương 333: Chương 333
Vốn tưởng rằng cuộc sống có thể vẫn an ổn, không nghĩ tới xảy ra chuyện này.
Triệu Vân vừa tức giận vừa tuyệt vọng.
Cô đối với hai vị cha mẹ chồng này tận tâm tận lực, ngày lễ ngày tết có lần nào không phải vừa tặng đồ vừa biếu tiền, ngược lại bị bọn họ tính kế.
Lê Sơ rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Triệu Vân, ý bảo cô lau nước mắt,'Chị Vân, chị bình tĩnh trước đi, chuyện của Tiểu Mạn chúng em sẽ không mặc kệ, nhất định phải đòi lại con bé."
Trong mắt Triệu Vân rưng rưng, nắm chặt cánh tay Lê Sơ như nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Sơ Sơ, chị tin em.”
Ở trong lòng cô Lê Sơ chính là người đáng tin nhất, Lê Sơ xinh đẹp tâm địa lại thiện lương, học vấn lại cao như vậy, còn tự mình mở nhà trọ, nhìn thế nào cũng là người ưu tú số một số hai, chỉ cần là lời Lê Sơ nói, Triệu Vân tuyệt đối sẽ không hoài nghi.
Cô nói sẽ đòi Tiểu Mạn về, nhất định sẽ làm được.
"Vậy chị có thể làm gì?" Triệu Vân vẻ mặt không biết làm sao.
Lê Sơ suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: "Không làm gì cả, chờ bọn họ tự tìm tới cửa."
Án binh bất động mới là thượng sách, cái cần so chính là ai có định lực hơn, hai ông bà muốn đòi tiền từ Triệu Vân thì nhất định sẽ tìm tới bức bách, bọn họ hiện tại gấp gáp tới cửa đòi người ngược lại là cho đối phương cơ hội đưa ra yêu cầu. "Chị Vân, em biết chị lo lắng cho Tiểu Mạn, nhưng dù sao bọn họ cũng là ông bà nội của Tiểu Mạn, cho dù không thích Tiểu Mạn cũng sẽ không hà khắc với con bé, nếu bọn họ đã đề cập đến chuyện tiền bạc, mấy ngày nay nhất định sẽ tới tìm chị."
Triệu Vân gật gật đầu mất hồn mất vía tự nói: "Em nói đúng, chị lập tức kiên nhẫn chờ, chờ bọn họ tới tìm chị."...
Sáng sớm hôm sau, cửa viện đã bị người từ bên ngoài gõ bang bang rung động, kèm theo còn có tiếng la cao vút của đàn ông.
Triệu Vân kinh hoảng nói: "Là bọn họ tới."
Lê Sơ đoán được hai ông bà sẽ nhanh chóng ngồi không yên, nhưng cô cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, Lê Sơ bảo mẹ giữ chặt Triệu Vân, không cho cô ra mặt, tự mình đi ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở, người đàn ông bên ngoài lập tức gào thét muốn xông vào bên trong, Lê Sơ khép hờ cửa, tâm mắt quét qua người đàn ông và ông lão phía sau anh, cố ý làm bộ không rõ mục đích đến đây của bọn họ: "Các người muốn vào ở sao?"
"Ông đây tới tìm người, mau gọi Triệu Vân ra." Vẻ mặt người đàn ông hung hăng, bộ dáng không có chính khí, nhìn giống như là thanh niên bất lương lăn lộn trong xã hội.
Đây chính là em chồng Ngô Thừa của Triệu Vân.
"Anh là em chồng của chị Vân phải không?" Lê Sơ bình tĩnh hỏi anh, thân thể cô tuy rằng gầy yếu, thoạt nhìn yếu đuối, nhưng khí chất lại mang theo cảm giác áp bách không dễ phát hiện, làm cho người ta không tự giác có loại cảm giác thấp hơn cô một cái đầu.
Ngô Thừa lúc này mới ném ánh mắt tới trên người Lê Sơ, ánh mắt vẩn đục trong nháy mắt sáng ngời lên, anh dám nói người phụ nữ này là người xinh đẹp nhất anh từng thấy trong đời này, so với minh tinh trên TV còn đẹp hơn, một đôi mắt kia của anh hận không thể dính vào trên người cô không rời.
"Cô là?" Ngữ khí Ngô Thừa mềm đi rất nhiều, người đẹp trước mắt anh làm sao còn dám ngang ngược.
Lê Sơ bị ánh mắt trần trụi của Ngô Thừa nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái, cô cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn trong ngực, thản nhiên nói: "Tôi là bà chủ ở đây."
"Bà chủ!", Ngô Thừa kinh ngạc kêu lên,'Một mình cô mở một nhà trọ lớn như vậy?"
Nhìn không ra người phụ nữ yếu đuối này cư nhiên lại có trong tay nhiều tiên như vậy.
Thị trấn Văn Đức mấy năm nay ra sức phát triển du lịch, giá phòng cũng thuận thế nước lên thì thuyên lên, có thể mở một nhà trọ lớn như vậy mà không có hơn mười vạn chỉ sợ cũng kinh doanh không nổi.
Lê Sơ không quen nhìn anh, giọng nói cũng lạnh xuống: "Anh tới là có chuyện gì sao?”