Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334: Chương 334

Chương 334: Chương 334 Chương 334: Chương 334Chương 334: Chương 334

Ngô Thừa lúc này mới nhớ ra mục đích mình tới đây, Tôi tới tìm chị dâu tôi, cô bảo chị ấy ra ngoài."

"Chị Vân không có ở đây, có chuyện gì nói với tôi là được rồi."

Ngô Thừa tùy ý đánh giá Lê Sơ, bĩu môi: "Tôi tìm cô ấy đòi tiền, thế nào, cô muốn thay cô ấy bỏ ra số tiên này?"

Thà phạm quân tử, không chọc tiểu nhân, người như Ngô Thừa không có đạo đức không có giới hạn, chuyện gì cũng làm được, Lê Sơ tuy rằng không sợ anh ta, nhưng cũng lo lắng bị người như vậy quấn lấy.

Lê Sơ từ trong cửa đi ra, không quên đóng cửa lại: "Chị Vân chẳng qua là làm công ở chỗ tôi, còn phải nuôi con gái, làm gì có dư tiền lấy ra được."

"Anh tôi sau khi xảy ra chuyện được bồi thường hai mươi vạn, khoản tiền kia đều ở trong tay cô ấy. Ngô Thừa hạ quyết tâm muốn kiếm được tiền, nhổ một ngụm đờm nói tiếp: "Cô ấy muốn độc chiếm khoản tiền kia? Không có cửa đâu."

Chồng của Triệu Vân qua đời ngoài ý muốn khi làm công, lúc ấy bồi thường một khoản tiền, Triệu Vân lập tức chia số tiền này làm hai phần, một phần để dành tương lai cho Tiểu Mạn đi học, một phần dùng để dưỡng lão cho cha mẹ chồng, chuyện này hai ông bà lão cũng đều biết.

Lê Sơ nhìn về phía ông lão có thân hình còng xuống đầu đầy tóc bạc, trong lòng tuy rằng đáng thương bọn họ già đến mất con, nhưng càng oán giận bọn họ phân biệt không rõ.

Ông cụ tự biết đuối lý, ánh mắt né tránh, hận không thể giấu đi.

Thu hồi tâm mắt, Lê Sơ không nhanh không chậm nói: "Tiền bồi thường của anh trai anh thì có quan hệ gì với anh đâu? Anh là người trưởng thành, tay chân nguyên vẹn, không nên dựa vào chính mình kiếm tiền sao?"

Ngô Thừa vừa nghe cơn giận dâng lên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: "Đây là chuyện của nhà tôi, liên quan gì đến cô, đừng xen vào việc của người khác.

"Chị Vân làm việc ở chỗ tôi, tôi là bà chủ của chị ấy, sao lại không liên quan đến tôi?" Giọng điệu Lê Sơ vẫn bình tĩnh như cũ, đối lập rõ ràng với Ngô Thừa.

Mỗi một câu nói của Ngô Thừa đều giống như đánh vào bông vải, bốn lạng bạt thiên kim dội trở về, đến lâu như vậy ngay cả bóng dáng Triệu Vân cũng không thấy được.

Vốn muốn còn muốn gặp mặt người đẹp nên mới thu liễm chút tính tình, nhưng rốt cuộc là có tiên mới quan trọng, Ngô Thừa dứt khoát cởi trói buộc, cao giọng quát: "Triệu Vân! Triệu Vân! Cô mau ra ngoài, không muốn con gái có phải hay không?

Triệu Vân trốn ở quầy lễ tân nghe Ngô Thừa nhắc tới con gái Tiểu Mạn, tim đều thắt lại, gân như không kiềm chế được muốn đi ra ngoài, cũng may Phùng Ngọc Dung ngăn cản cô, Bây giờ con ra ngoài cũng chỉ để bọn họ bắt được yếu điểm của mình, càng thêm kiêu ngạo, con yên tâm, Sơ Sơ nhất định có thể giải quyết tốt."

Triệu Vân ngưng trọng lông mày thỉnh thoảng hướng ra ngoài sân trông ngóng, cửa lớn đóng chặt, cô cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Ngoài cửa, Lê Sơ nửa dựa vào cửa lười biếng ngước mắt lên, giọng nói lạnh như tuyết mùa đông: "Nói nhỏ một chút, chỗ tôi có không ít khách khứa." "Vậy thì sao? Cô mau gọi Triệu Vân ra đi." Ngô Thừa chỉ vào Lê Sơ không kiên nhẫn nói.

Kiên nhẫn của anh luôn luôn có hạn. Nếu không là nhìn cô gái này bộ dạng xinh đẹp, anh đã sớm đạp qua một góc, trực tiếp đi vào.

"Thế nào?" Lê Sơ cười, mặt mày lạnh ngắt,/Vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát."

Cô lại nhìn vê phía hai ông bà cụ, giọng nói ôn hòa hơn một chút: "Cha Tiểu Mạn mất rồi, chị Vân chính là người giám hộ đầu tiên của Tiểu Mạn, các người giữ Tiểu Mạn ở bên cạnh, không cho chị Vân gặp con bé đã là phạm pháp rồi, cảnh sát tới hai người cũng không chiếm lý. Vê chuyện tiền bạc, chị Vân cũng đã thương lượng với hai người, để lại mười vạn cho hai người dưỡng lão, mười vạn khác cho Tiểu Mạn đi học, hai người đưa Tiểu Mạn về, mười vạn kia sẽ lấy ra cho hai người."

Ngô Thừa nào chịu buông tha cho mười vạn kia, anh ta đã sớm nghĩ muốn lấy lại toàn bộ tiền "Có mười vạn đã đuổi chúng ta đi rồi, cô nghĩ rất nhẹ nhàng, không có hai mươi vạn thì tôi ở lại đây không đi, tôi còn không tin cô ấy có thể trốn trong đó cả đời."
Bình Luận (0)
Comment