Chương 335: Chương 335
Chương 335: Chương 335Chương 335: Chương 335
Lê Sơ cũng lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp câm điện thoại lên báo cảnh sát, điện thoại vừa được kết nối, Lê Sơ còn chưa kịp báo địa chỉ, điện thoại đã bị Ngô Thừa cướp đi, mắng chửi nói: "Cô báo cảnh sát cái gì!"
Tiếng động ồn ào quá lớn dẫn tới không ít người dừng chân vây xem, phần lớn là hàng xóm láng giềng, ngày thường Lê Sơ cũng không ít lần đưa chút đồ ăn thức uống cho bọn họ, nhưng hiện tại lại không có một người nào dám tiến lên hỗ trợ.
Ngô Thừa nhìn hung thần ác sát, còn mang theo một cỗ khí thế không muốn sống, ai cũng không dám tùy tiện tiến lên, miễn cho gây họa cho mình.
Người xung quanh dừng chân làm cho Ngô Thừa càng thêm kiêu ngạo, anh ta ước lượng điện thoại di động, làm bộ muốn ném xuống, tay vừa giơ lên đã bị một bàn tay mạnh mẽ hữu lực gắt gao nắm chặt, không thể động đậy.
Cái tay kia lực lượng hùng kình, hẳn là quanh năm tập thể hình huấn luyện ra, hoàn toàn không phải là thứ anh ta có thể so sánh được.
Anh ta dùng hết toàn lực muốn thoát ra, nhưng làm thế nào đều tránh không thoát, hổn hển mắng ra miệng: "Mày là ai hả, có tin hay không ông đây...
Anh ta vừa xoay người, bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với một đôi mắt hung ác nham hiểm.
Sợ hãi trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, chân lập tức mềm nhữn. Ngô Thừa ở trong ngục giam đợi vài năm, những người phạm tội nghiêm trọng kia cơ hồ đều là ánh mắt như vậy, nhìn người giống như là đang nhìn con mồi bình thường, giết người cũng đơn giản như giết chết một con kiến đơn giản vậy.
"Trả di động lại." Người đàn ông trước mặt trầm giọng ra lệnh.
Ngô Thừa luôn luôn bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ cứng, nào dám không nghe lời, cung kính dâng điện thoại di động lên, cuối cùng lại nhìn vê phía người đàn ông, ý đồ cầu xin ân xá.
"Cút."
Một chữ gọn gàng lưu loát.
Ngô Thừa lập tức vừa lăn vừa bò chạy trốn, sợ chậm một giây sẽ không còn mạng nhỏ.
Người đàn ông đi về phía trước một bước, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ lo lắng,'Không sao chứ?"
"Không sao." Lê Sơ cầm di động thản nhiên trả lời.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, hỏi: "Sao anh lại tới đây, vết thương có khỏe không?”
Nơi này của cô náo nhiệt như vậy, sợ Phó Tự Trì khóa trong phòng ngủ cũng nghe được động tính.
"Nghe được chút động tĩnh, qua đây xem thử." Quả nhiên đúng như Lê Sơ dự đoán.
Phó Tự Trì mím đôi môi khô khốc, không nhịn được tìm hiểu: "Người vừa rồi là ai?"
Sau khi hỏi xong anh lại cảm thấy không thích hợp, Lê Sơ không thích anh nhúng tay vào chuyện của cô, Phó Tự Trì vội bổ sung một câu: "Tùy tiện hỏi, không muốn nói coi như anh không hỏi." "Là em chồng của nhân viên trong tiệm."
Phó Tự Trì giúp cô giải vây, cô cũng không cần phải làm anh khó xử.
Hiện tại, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Lê Sơ bỏ qua Phó Tự Trì đi về phía hai ông bà cụ đứng ở phía sau, cha mẹ chồng chị Vân lớn tuổi hơn Phùng Ngọc Dung một chút, nhưng thoạt nhìn già hơn không chỉ mười tuổi, một đứa con trai đã chết, một đứa ngôi tù, chỉ sợ bọn họ lo lắng đến không màng cơm nước. Nhưng đây cũng không phải lý do bọn họ có thể khi dễ chị Vân, trên đời này cũng không phải ai yếu hơn thì người đó càng có đạo lý.
Lê Sơ muốn dùng lý động tình: "Bác trai bác gái, đưa Tiểu Mạn về đi, hai người cũng là cha mẹ, hẳn là biết cốt nhục chia lìa là chuyện đau khổ cỡ nào, đứa nhỏ còn nhỏ, không nên lập tức lụy đến chuyện người lớn. Mười vạn kia hai người câm về, là giữ lại dưỡng lão hay là cho con trai đều tùy hai người, về sau cũng đừng quấy rầy chị Vân và Tiểu Mạn nữa."
Lê Sơ thành thật nói một phen làm cho ông bà cụ cũng xúc động, rưng rưng nước mắt gật đầu: "Tiểu Mạn... Ai, đáng tiếc không phải con trai, thằng cả nhà ta cứ như vậy đoạn tuyệt."
Đến giờ khắc này, hai ông bà vẫn oán giận Triệu Vân không thể sinh ra cháu trai.
Tư duy phong kiến cổ hủ cũng không biến mất theo sự tiến bộ của xã hội, ở những góc khuất không nhìn thấy vẫn tùy ý sinh trưởng.