Chương 336: Chương 336
Chương 336: Chương 336Chương 336: Chương 336
Tiểu Mạn có ông bà nội như vậy thật sự là một loại bi ai, nhưng cũng may cô bé còn có mẹ yêu mình, cùng với những trưởng bối quan tâm bảo vệ cô bé.
Trước khi rời đi, mẹ chồng Triệu Vân kéo tay Lê Sơ, không chắc chắn hỏi: "Cô ấy thật sự chịu lấy tiền ra, mười vạn đồng một xu không thiếu sao? Con trai tôi đang chờ số tiên này cưới vợ."
Chuyện mẹ chồng cưng chiều con trai út Lê Sơ cũng từng nghe Triệu Vân nói qua, chỉ là cô không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.
Khoản phí dưỡng lão kia để lại cho bọn họ một khi lấy ra cho con trai nhỏ chơi bời lêu lổng thì chỉ sợ về sau cuộc sống của bọn họ sẽ càng thêm khổ sở, nhưng đây cũng là chính bọn họ chọn, trách không được người bên ngoài.
"Chỉ cần hai người đưa Tiểu Mạn về bình an, chị Vân nhất định sẽ đưa số tiên này cho hai người." Lê Sơ cam đoan với hai cụ.
Mẹ chồng Triệu Vân thở phào nhẹ nhõm: "Được, ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Mạn về."
Sau khi ông bà cụ rời đi, cơ thể căng thẳng của Lê Sơ buông lỏng, thiếu chút nữa đứng không vững, cũng may Phó Tự Trì nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Anh có thể cảm nhận được tâm tình Lê Sơ giờ phút này không tốt, có lẽ là vì cô gái tên Tiểu Mạn kia mà tinh thân ảm đạm.
"Em đừng khổ sở." Anh gượng gạo an ủi cô, lời nói ra khỏi miệng ngay cả chính anh cũng cảm thấy yếu ớt vô lực.
Nhưng anh còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ có thể yên lặng làm bạn bên cạnh cô như vậy mà thôi.
Anh xuất hiện khi cô ấy cần và rời đi khi cô ấy không cần nữa.
"Cảm ơn." Lê Sơ nhẹ nhàng đẩy anh ra, đứng vững: "Em không buồn, chỉ cảm thấy buồn nôn thôi."
Ngô Thừa làm cô ghê tởm, đôi vợ chồng kia càng làm cô ghê tởm.
Vì tiền bồi thường cho con trai qua đời ngoài ý muốn mà tính kế con dâu, tính kế cháu gái, lòng người sao có thể hiểm ác đến loại tình trạng này.
"Trên đời này có quá nhiều người, dạng gì cũng có, không có gì đáng ngạc nhiên, người không đáng thì không xứng để lãng phí tinh lực của em." Phó Tự Trì trấn an Lê Sơ.
Những người anh gặp qua muôn hình muôn vẻ, luận đến buồn nôn, có người chỉ sợ là chỉ hơn chứ không ít, anh sớm đã học được cách coi thường, không vì những người đó lãng phí một chút tinh lực nào.
Lê Sơ sững sờ nhìn anh, sau đó cười nhạt, vừa bất đắc dĩ vừa tự giễu: "Đúng vậy, cần gì phải lãng phí tình cảm vì họ."
Gió buổi sáng từ từ thổi loạn sợi tóc Lê Sơ, cũng thổi loạn trái tim cô, tầm mắt rơi xuống bụng Phó Tự Trì, cô nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Hôm nay nhớ đi thay thuốc, nếu không thoải mái thì đến bệnh viện trong thành phố xem thử."
"Em đang quan tâm anh sao?”
Tim Lê Sơ đập thình thịch, đầu óc cũng dần mơ hồ.
"Là sợ anh xảy ra chuyện lập tức lụy đến em."
Cô cắn răng không chịu thừa nhận, cố gắng lừa gạt trái tim mình.
"Sẽ không." "Cái gì?" Lê Sơ không hiểu.
Phó Tự Trì cười khẽ: "Sẽ không liên lụy đến em."
Ánh mắt anh vô cùng nóng bỏng, lúc dừng lại trên người Lê Sơ như đang châm lửa/Anh luyến tiếc."
Có lẽ là mặt trời mọc lên, nhiệt độ dân dần tăng cao, thiêu đốt mặt đất, trong nháy mắt Lê Sơ khiến nóng đến không thở nổi.
Cảm giác không nói rõ trong lòng khiến cô bất giác bối rối, theo bản năng trốn tránh.
Cửa nhà trọ mở ra, Lê Sơ xoay người đưa lưng về phía anh, khẽ cắn môi nói: "Em vào đây, anh cũng đến phòng khám thay thuốc sớm một chút."
Cô cất bước vào cửa, trở tay khép cửa lại, sống lưng thon gây dựa vào cửa gõ, xúc cảm ấm áp truyền vào da thịt của cô, giống như là có người đang nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
Cách một cánh cửa, Phó Tự Trì đứng dưới bậc thang, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa gỗ khép kín, ánh mắt dân dân ảm đạm.
Anh im lặng thật lâu, mãi đến khi ánh mặt trời chiếu đến choáng váng anh mới trở về.
Thời Doanh còn ngái ngủ từ trong phòng đi ra, thấy Phó Tự Trì đứng sững sờ trong phòng khách chỉ cảm thấy bất ngờ,'Dậy sớm vậy?"